古诗词

赠清漳明府侄聿

李白

我李百万叶,柯条布中州。wǒ lǐ bǎi wàn yè,kē tiáo bù zhōng zhōu。
天开青云器,日为苍生忧。tiān kāi qīng yún qì,rì wèi cāng shēng yōu。
小邑且割鸡,大刀伫烹牛。xiǎo yì qiě gē jī,dà dāo zhù pēng niú。
雷声动四境,惠与清漳流。léi shēng dòng sì jìng,huì yǔ qīng zhāng liú。
弦歌咏唐尧,脱落隐簪组。xián gē yǒng táng yáo,tuō luò yǐn zān zǔ。
心和得天真,风俗犹太古。xīn hé dé tiān zhēn,fēng sú yóu tài gǔ。
牛羊散阡陌,夜寝不扃户。niú yáng sàn qiān mò,yè qǐn bù jiōng hù。
问此何以然,贤人宰吾土。wèn cǐ hé yǐ rán,xián rén zǎi wú tǔ。
举邑树桃李,垂阴亦流芬。jǔ yì shù táo lǐ,chuí yīn yì liú fēn。
河堤绕绿水,桑柘连青云。hé dī rào lǜ shuǐ,sāng zhè lián qīng yún。
赵女不冶容,提笼昼成群。zhào nǚ bù yě róng,tí lóng zhòu chéng qún。
缫丝鸣机杼,百里声相闻。sāo sī míng jī zhù,bǎi lǐ shēng xiāng wén。
讼息鸟下阶,高卧披道帙。sòng xī niǎo xià jiē,gāo wò pī dào zhì。
蒲鞭挂檐枝,示耻无扑抶。pú biān guà yán zhī,shì chǐ wú pū chì。
琴清月当户,人寂风入室。qín qīng yuè dāng hù,rén jì fēng rù shì。
长啸无一言,陶然上皇逸。zhǎng xiào wú yī yán,táo rán shàng huáng yì。
白玉壶冰水,壶中见底清。bái yù hú bīng shuǐ,hú zhōng jiàn dǐ qīng。
清光洞毫发,皎洁照群情。qīng guāng dòng háo fā,jiǎo jié zhào qún qíng。
赵北美佳政,燕南播高名。zhào běi měi jiā zhèng,yàn nán bō gāo míng。
过客览行谣,因之诵德声。guò kè lǎn xíng yáo,yīn zhī sòng dé shēng。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

古风

李白

庄周梦胡蝶,胡蝶为庄周。zhuāng zhōu mèng hú dié,hú dié wèi zhuāng zhōu。
一体更变易,万事良悠悠。yī tǐ gèng biàn yì,wàn shì liáng yōu yōu。
乃知蓬莱水,复作清浅流。nǎi zhī péng lái shuǐ,fù zuò qīng qiǎn liú。
青门种瓜人,旧日东陵侯。qīng mén zhǒng guā rén,jiù rì dōng líng hóu。
富贵故如此,营营何所求。fù guì gù rú cǐ,yíng yíng hé suǒ qiú。

古风·齐有倜傥生

李白

齐有倜傥生,鲁连特高妙。qí yǒu tì tǎng shēng,lǔ lián tè gāo miào。
明月出海底,一朝开光曜。míng yuè chū hǎi dǐ,yī cháo kāi guāng yào。
却秦振英声,后世仰末照。què qín zhèn yīng shēng,hòu shì yǎng mò zhào。
意轻千金赠,顾向平原笑。yì qīng qiān jīn zèng,gù xiàng píng yuán xiào。
吾亦澹荡人,拂衣可同调。wú yì dàn dàng rén,fú yī kě tóng diào。

古风

李白

黄河走东溟,白日落西海。huáng hé zǒu dōng míng,bái rì luò xī hǎi。
逝川与流光,飘忽不相待。shì chuān yǔ liú guāng,piāo hū bù xiāng dài。
春容舍我去,秋发已衰改。chūn róng shě wǒ qù,qiū fā yǐ shuāi gǎi。
人生非寒松,年貌岂长在。rén shēng fēi hán sōng,nián mào qǐ zhǎng zài。
吾当乘云螭,吸景驻光彩。wú dāng chéng yún chī,xī jǐng zhù guāng cǎi。

古风

李白

松柏本孤直,难为桃李颜。sōng bǎi běn gū zhí,nán wèi táo lǐ yán。
昭昭严子陵,垂钓沧波间。zhāo zhāo yán zi líng,chuí diào cāng bō jiān。
身将客星隐,心与浮云闲。shēn jiāng kè xīng yǐn,xīn yǔ fú yún xián。
长揖万乘君,还归富春山。zhǎng yī wàn chéng jūn,hái guī fù chūn shān。
清风洒六合,邈然不可攀。qīng fēng sǎ liù hé,miǎo rán bù kě pān。
使我长叹息,冥栖岩石间。shǐ wǒ zhǎng tàn xī,míng qī yán shí jiān。

古风

李白

君平既弃世,世亦弃君平。jūn píng jì qì shì,shì yì qì jūn píng。
观变穷太易,探元化群生。guān biàn qióng tài yì,tàn yuán huà qún shēng。
寂寞缀道论,空帘闭幽情。jì mò zhuì dào lùn,kōng lián bì yōu qíng。
驺虞不虚来,鸑鷟有时鸣。zōu yú bù xū lái,yuè zhuó yǒu shí míng。
安知天汉上,白日悬高名。ān zhī tiān hàn shàng,bái rì xuán gāo míng。
海客去已久,谁人测沈冥。hǎi kè qù yǐ jiǔ,shuí rén cè shěn míng。

古风

李白

胡关饶风沙,萧索竟终古。hú guān ráo fēng shā,xiāo suǒ jìng zhōng gǔ。
木落秋草黄,登高望戎虏。mù luò qiū cǎo huáng,dēng gāo wàng róng lǔ。
荒城空大漠,边邑无遗堵。huāng chéng kōng dà mò,biān yì wú yí dǔ。
白骨横千霜,嵯峨蔽榛莽。bái gǔ héng qiān shuāng,cuó é bì zhēn mǎng。
借问谁凌虐,天骄毒威武。jiè wèn shuí líng nüè,tiān jiāo dú wēi wǔ。
赫怒我圣皇,劳师事鼙鼓。hè nù wǒ shèng huáng,láo shī shì pí gǔ。
阳和变杀气,发卒骚中土。yáng hé biàn shā qì,fā zú sāo zhōng tǔ。
三十六万人,哀哀泪如雨。sān shí liù wàn rén,āi āi lèi rú yǔ。
且悲就行役,安得营农圃。qiě bēi jiù xíng yì,ān dé yíng nóng pǔ。
不见征戍儿,岂知关山苦。bù jiàn zhēng shù ér,qǐ zhī guān shān kǔ。
李牧今不在,边人饲豺虎。lǐ mù jīn bù zài,biān rén sì chái hǔ。

古风·其十五

李白

燕昭延郭隗,遂筑黄金台。yàn zhāo yán guō kuí,suì zhù huáng jīn tái。
剧辛方赵至,邹衍复齐来。jù xīn fāng zhào zhì,zōu yǎn fù qí lái。
奈何青云士,弃我如尘埃。nài hé qīng yún shì,qì wǒ rú chén āi。
珠玉买歌笑,糟糠养贤才。zhū yù mǎi gē xiào,zāo kāng yǎng xián cái。
方知黄鹤举,千里独裴回。fāng zhī huáng hè jǔ,qiān lǐ dú péi huí。

古风(其十六)

李白

宝剑双蛟龙,雪花照芙蓉。bǎo jiàn shuāng jiāo lóng,xuě huā zhào fú róng。
精光射天地,雷腾不可冲。jīng guāng shè tiān dì,léi téng bù kě chōng。
一去别金匣,飞沈失相从。yī qù bié jīn xiá,fēi shěn shī xiāng cóng。
风胡灭已久,所以潜其锋。fēng hú miè yǐ jiǔ,suǒ yǐ qián qí fēng。
吴水深万丈,楚山邈千重。wú shuǐ shēn wàn zhàng,chǔ shān miǎo qiān zhòng。
雌雄终不隔,神物会当逢。cí xióng zhōng bù gé,shén wù huì dāng féng。

古风

李白

金华牧羊儿,乃是紫烟客。jīn huá mù yáng ér,nǎi shì zǐ yān kè。
我愿从之游,未去发已白。wǒ yuàn cóng zhī yóu,wèi qù fā yǐ bái。
不知繁华子,扰扰何所迫。bù zhī fán huá zi,rǎo rǎo hé suǒ pò。
昆山采琼蕊,可以炼精魄。kūn shān cǎi qióng ruǐ,kě yǐ liàn jīng pò。

古风

李白

天津三月时,千门桃与李。tiān jīn sān yuè shí,qiān mén táo yǔ lǐ。
朝为断肠花,暮逐东流水。cháo wèi duàn cháng huā,mù zhú dōng liú shuǐ。
前水复后水,古今相续流。qián shuǐ fù hòu shuǐ,gǔ jīn xiāng xù liú。
新人非旧人,年年桥上游。xīn rén fēi jiù rén,nián nián qiáo shàng yóu。
鸡鸣海色动,谒帝罗公侯。jī míng hǎi sè dòng,yè dì luó gōng hóu。
月落西上阳,馀辉半城楼。yuè luò xī shàng yáng,yú huī bàn chéng lóu。
衣冠照云日,朝下散皇州。yī guān zhào yún rì,cháo xià sàn huáng zhōu。
鞍马如飞龙,黄金络马头。ān mǎ rú fēi lóng,huáng jīn luò mǎ tóu。
行人皆辟易,志气横嵩丘。xíng rén jiē pì yì,zhì qì héng sōng qiū。
入门上高堂,列鼎错珍羞。rù mén shàng gāo táng,liè dǐng cuò zhēn xiū。
香风引赵舞,清管随齐讴。xiāng fēng yǐn zhào wǔ,qīng guǎn suí qí ōu。
七十紫鸳鸯,双双戏庭幽。qī shí zǐ yuān yāng,shuāng shuāng xì tíng yōu。
行乐争昼夜,自言度千秋。xíng lè zhēng zhòu yè,zì yán dù qiān qiū。
功成身不退,自古多愆尤。gōng chéng shēn bù tuì,zì gǔ duō qiān yóu。
黄犬空叹息,绿珠成衅雠。huáng quǎn kōng tàn xī,lǜ zhū chéng xìn chóu。
何如鸱夷子,散发棹扁舟。hé rú chī yí zi,sàn fā zhào biǎn zhōu。

古风

李白

西上莲花山,迢迢见明星。xī shàng lián huā shān,tiáo tiáo jiàn míng xīng。
素手把芙蓉,虚步蹑太清。sù shǒu bǎ fú róng,xū bù niè tài qīng。
霓裳曳广带,飘拂升天行。ní shang yè guǎng dài,piāo fú shēng tiān xíng。
邀我登云台,高揖卫叔卿。yāo wǒ dēng yún tái,gāo yī wèi shū qīng。
恍恍与之去,驾鸿凌紫冥。huǎng huǎng yǔ zhī qù,jià hóng líng zǐ míng。
俯视洛阳川,茫茫走胡兵。fǔ shì luò yáng chuān,máng máng zǒu hú bīng。
流血涂野草,豺狼尽冠缨。liú xuè tú yě cǎo,chái láng jǐn guān yīng。

古风

李白

昔我游齐都,登华不注峰。xī wǒ yóu qí dōu,dēng huá bù zhù fēng。
兹山何峻秀,绿翠如芙蓉。zī shān hé jùn xiù,lǜ cuì rú fú róng。
萧飒古仙人,了知是赤松。xiāo sà gǔ xiān rén,le zhī shì chì sōng。
借予一白鹿,自挟两青龙。jiè yǔ yī bái lù,zì xié liǎng qīng lóng。
含笑凌倒景,欣然愿相从。hán xiào líng dào jǐng,xīn rán yuàn xiāng cóng。
泣与亲友别,欲语再三咽。qì yǔ qīn yǒu bié,yù yǔ zài sān yàn。
勖君青松心,努力保霜雪。xù jūn qīng sōng xīn,nǔ lì bǎo shuāng xuě。
世路多险艰,白日欺红颜。shì lù duō xiǎn jiān,bái rì qī hóng yán。
分手各千里,去去何时还。fēn shǒu gè qiān lǐ,qù qù hé shí hái。
在世复几时,倏如飘风度。zài shì fù jǐ shí,shū rú piāo fēng dù。
空闻紫金经,白首愁相误。kōng wén zǐ jīn jīng,bái shǒu chóu xiāng wù。
抚己忽自笑,沉吟为谁故。fǔ jǐ hū zì xiào,chén yín wèi shuí gù。
名利徒煎熬,安得闲余步。míng lì tú jiān áo,ān dé xián yú bù。
终留赤玉舄,东上蓬莱路。zhōng liú chì yù xì,dōng shàng péng lái lù。
秦帝如我求,苍苍但烟雾。qín dì rú wǒ qiú,cāng cāng dàn yān wù。

古风

李白

郢客吟白雪,遗响飞青天。yǐng kè yín bái xuě,yí xiǎng fēi qīng tiān。
徒劳歌此曲,举世谁为传。tú láo gē cǐ qū,jǔ shì shuí wèi chuán。
试为巴人唱,和者乃数千。shì wèi bā rén chàng,hé zhě nǎi shù qiān。
吞声何足道,叹息空凄然。tūn shēng hé zú dào,tàn xī kōng qī rán。

古风

李白

秦水别陇首,幽咽多悲声。qín shuǐ bié lǒng shǒu,yōu yàn duō bēi shēng。
胡马顾朔雪,躞蹀长嘶鸣。hú mǎ gù shuò xuě,xiè dié zhǎng sī míng。
感物动我心,缅然含归情。gǎn wù dòng wǒ xīn,miǎn rán hán guī qíng。
昔视秋蛾飞,今见春蚕生。xī shì qiū é fēi,jīn jiàn chūn cán shēng。
袅袅桑柘叶,萋萋柳垂荣。niǎo niǎo sāng zhè yè,qī qī liǔ chuí róng。
急节谢流水,羁心摇悬旌。jí jié xiè liú shuǐ,jī xīn yáo xuán jīng。
挥涕且复去,恻怆何时平。huī tì qiě fù qù,cè chuàng hé shí píng。

古风

李白

秋露白如玉,团团下庭绿。qiū lù bái rú yù,tuán tuán xià tíng lǜ。
我行忽见之,寒早悲岁促。wǒ xíng hū jiàn zhī,hán zǎo bēi suì cù。
人生鸟过目,胡乃自结束。rén shēng niǎo guò mù,hú nǎi zì jié shù。
景公一何愚,牛山泪相续。jǐng gōng yī hé yú,niú shān lèi xiāng xù。
物苦不知足,得陇又望蜀。wù kǔ bù zhī zú,dé lǒng yòu wàng shǔ。
人心若波澜,世路有屈曲。rén xīn ruò bō lán,shì lù yǒu qū qū。
三万六千日,夜夜当秉烛。sān wàn liù qiān rì,yè yè dāng bǐng zhú。