古诗词

流夜郎半道承恩放还兼欣克复之美书怀示息秀才

李白

黄口为人罗,白龙乃鱼服。huáng kǒu wèi rén luó,bái lóng nǎi yú fú。
得罪岂怨天,以愚陷网目。dé zuì qǐ yuàn tiān,yǐ yú xiàn wǎng mù。
鲸鲵未剪灭,豺狼屡翻覆。jīng ní wèi jiǎn miè,chái láng lǚ fān fù。
悲作楚地囚,何日秦庭哭。bēi zuò chǔ dì qiú,hé rì qín tíng kū。
遭逢二明主,前后两迁逐。zāo féng èr míng zhǔ,qián hòu liǎng qiān zhú。
去国愁夜郎,投身窜荒谷。qù guó chóu yè láng,tóu shēn cuàn huāng gǔ。
半道雪屯蒙,旷如鸟出笼。bàn dào xuě tún méng,kuàng rú niǎo chū lóng。
遥欣克复美,光武安可同。yáo xīn kè fù měi,guāng wǔ ān kě tóng。
天子巡剑阁,储皇守扶风。tiān zi xún jiàn gé,chǔ huáng shǒu fú fēng。
扬袂正北辰,开襟揽群雄。yáng mèi zhèng běi chén,kāi jīn lǎn qún xióng。
胡兵出月窟,雷破关之东。hú bīng chū yuè kū,léi pò guān zhī dōng。
左扫因右拂,旋收洛阳宫。zuǒ sǎo yīn yòu fú,xuán shōu luò yáng gōng。
回舆入咸京,席卷六合通。huí yú rù xián jīng,xí juǎn liù hé tōng。
叱咤开帝业,手成天地功。chì zhà kāi dì yè,shǒu chéng tiān dì gōng。
大驾还长安,两日忽再中。dà jià hái zhǎng ān,liǎng rì hū zài zhōng。
一朝让宝位,剑玺传无穷。yī cháo ràng bǎo wèi,jiàn xǐ chuán wú qióng。
愧无秋豪力,谁念矍铄翁。kuì wú qiū háo lì,shuí niàn jué shuò wēng。
弋者何所慕,高飞仰冥鸿。yì zhě hé suǒ mù,gāo fēi yǎng míng hóng。
弃剑学丹砂,临炉双玉童。qì jiàn xué dān shā,lín lú shuāng yù tóng。
寄言息夫子,岁晚陟方蓬。jì yán xī fū zi,suì wǎn zhì fāng péng。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

阳春曲

李白

芣苡生前径,含桃落小园。fú yǐ shēng qián jìng,hán táo luò xiǎo yuán。
春心自摇荡,百舌更多言。chūn xīn zì yáo dàng,bǎi shé gèng duō yán。

钓滩

李白

磨尽石岭墨,浔阳钓赤鱼。mó jǐn shí lǐng mò,xún yáng diào chì yú。
霭峰尖似笔,堪画不堪书。ǎi fēng jiān shì bǐ,kān huà bù kān shū。

栖贤寺

李白

知见一何高,拭眼避天位。zhī jiàn yī hé gāo,shì yǎn bì tiān wèi。
同观洗耳人,千古应无愧。tóng guān xǐ ěr rén,qiān gǔ yīng wú kuì。

独坐敬亭山其一

李白

合沓牵数峰,奔地镇平楚。hé dá qiān shù fēng,bēn dì zhèn píng chǔ。
中间最高顶,仿佛接天语。zhōng jiān zuì gāo dǐng,fǎng fú jiē tiān yǔ。

永王东巡歌十一首

李白

永王正月东出师,天子遥分龙虎旗。yǒng wáng zhèng yuè dōng chū shī,tiān zi yáo fēn lóng hǔ qí。
楼船一举风波静,江汉翻为雁鹜池。lóu chuán yī jǔ fēng bō jìng,jiāng hàn fān wèi yàn wù chí。

永王东巡歌十一首

李白

三川北虏乱如麻,四海南奔似永嘉。sān chuān běi lǔ luàn rú má,sì hǎi nán bēn shì yǒng jiā。
但用东山谢安石,为君谈笑静胡沙。dàn yòng dōng shān xiè ān shí,wèi jūn tán xiào jìng hú shā。

永王东巡歌十一首

李白

雷鼓嘈嘈喧武昌,云旗猎猎过寻阳。léi gǔ cáo cáo xuān wǔ chāng,yún qí liè liè guò xún yáng。
秋毫不犯三吴悦,春日遥看五色光。qiū háo bù fàn sān wú yuè,chūn rì yáo kàn wǔ sè guāng。

永王东巡歌十一首

李白

龙蟠虎踞帝王州,帝子金陵访古丘。lóng pán hǔ jù dì wáng zhōu,dì zi jīn líng fǎng gǔ qiū。
春风试暖昭阳殿,明月还过鳷鹊楼。chūn fēng shì nuǎn zhāo yáng diàn,míng yuè hái guò zhī què lóu。

永王东巡歌十一首

李白

二帝巡游俱未回,五陵松柏使人哀。èr dì xún yóu jù wèi huí,wǔ líng sōng bǎi shǐ rén āi。
诸侯不救河南地,更喜贤王远道来。zhū hóu bù jiù hé nán dì,gèng xǐ xián wáng yuǎn dào lái。

永王东巡歌十一首

李白

丹阳北固是吴关,画出楼台云水间。dān yáng běi gù shì wú guān,huà chū lóu tái yún shuǐ jiān。
千岩烽火连沧海,两岸旌旗绕碧山。qiān yán fēng huǒ lián cāng hǎi,liǎng àn jīng qí rào bì shān。

永王东巡歌十一首

李白

王出三山按五湖,楼船跨海次陪都。wáng chū sān shān àn wǔ hú,lóu chuán kuà hǎi cì péi dōu。
战舰森森罗虎士,征帆一一引龙驹。zhàn jiàn sēn sēn luó hǔ shì,zhēng fān yī yī yǐn lóng jū。

永王东巡歌十一首

李白

长风挂席势难回,海动山倾古月摧。zhǎng fēng guà xí shì nán huí,hǎi dòng shān qīng gǔ yuè cuī。
君看帝子浮江日,何似龙骧出峡来。jūn kàn dì zi fú jiāng rì,hé shì lóng xiāng chū xiá lái。

永王东巡歌十一首

李白

祖龙浮海不成桥,汉武寻阳空射蛟。zǔ lóng fú hǎi bù chéng qiáo,hàn wǔ xún yáng kōng shè jiāo。
我王楼舰轻秦汉,却似文皇欲渡辽。wǒ wáng lóu jiàn qīng qín hàn,què shì wén huáng yù dù liáo。

永王东巡歌十一首

李白

帝宠贤王入楚关,扫清江汉始应还。dì chǒng xián wáng rù chǔ guān,sǎo qīng jiāng hàn shǐ yīng hái。
初从云梦开朱邸,更取金陵作小山。chū cóng yún mèng kāi zhū dǐ,gèng qǔ jīn líng zuò xiǎo shān。

永王东巡歌十一首

李白

试借君王玉马鞭,指挥戎虏坐琼筵。shì jiè jūn wáng yù mǎ biān,zhǐ huī róng lǔ zuò qióng yán。
南风一扫胡尘静,西入长安到日边。nán fēng yī sǎo hú chén jìng,xī rù zhǎng ān dào rì biān。