古诗词

杂诗

李白

白日与明月,昼夜尚不闲。bái rì yǔ míng yuè,zhòu yè shàng bù xián。
况尔悠悠人,安得久世间。kuàng ěr yōu yōu rén,ān dé jiǔ shì jiān。
传闻海水上,乃有蓬莱山。chuán wén hǎi shuǐ shàng,nǎi yǒu péng lái shān。
玉树生绿叶,灵仙每登攀。yù shù shēng lǜ yè,líng xiān měi dēng pān。
一食驻玄发,再食留红颜。yī shí zhù xuán fā,zài shí liú hóng yán。
吾欲从此去,去之无时还。wú yù cóng cǐ qù,qù zhī wú shí hái。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

古风

李白

大车扬飞尘,亭午暗阡陌。dà chē yáng fēi chén,tíng wǔ àn qiān mò。
中贵多黄金,连云开甲宅。zhōng guì duō huáng jīn,lián yún kāi jiǎ zhái。
路逢斗鸡者,冠盖何辉赫。lù féng dòu jī zhě,guān gài hé huī hè。
鼻息干虹蜺,行人皆怵惕。bí xī gàn hóng ní,xíng rén jiē chù tì。
世无洗耳翁,谁知尧与蹠。shì wú xǐ ěr wēng,shuí zhī yáo yǔ zhí。

古风

李白

世道日交丧,浇风散淳源。shì dào rì jiāo sàng,jiāo fēng sàn chún yuán。
不采芳桂枝,反栖恶木根。bù cǎi fāng guì zhī,fǎn qī è mù gēn。
所以桃李树,吐花竟不言。suǒ yǐ táo lǐ shù,tǔ huā jìng bù yán。
大运有兴没,群动争飞奔。dà yùn yǒu xīng méi,qún dòng zhēng fēi bēn。
归来广成子,去入无穷门。guī lái guǎng chéng zi,qù rù wú qióng mén。

古风

李白

碧荷生幽泉,朝日艳且鲜。bì hé shēng yōu quán,cháo rì yàn qiě xiān。
秋花冒绿水,密叶罗青烟。qiū huā mào lǜ shuǐ,mì yè luó qīng yān。
秀色空绝世,馨香竟谁传。xiù sè kōng jué shì,xīn xiāng jìng shuí chuán。
坐看飞霜满,凋此红芳年。zuò kàn fēi shuāng mǎn,diāo cǐ hóng fāng nián。
结根未得所,愿托华池边。jié gēn wèi dé suǒ,yuàn tuō huá chí biān。

古风

李白

燕赵有秀色,绮楼青云端。yàn zhào yǒu xiù sè,qǐ lóu qīng yún duān。
眉目艳皎月,一笑倾城欢。méi mù yàn jiǎo yuè,yī xiào qīng chéng huān。
常恐碧草晚,坐泣秋风寒。cháng kǒng bì cǎo wǎn,zuò qì qiū fēng hán。
纤手怨玉琴,清晨起长叹。xiān shǒu yuàn yù qín,qīng chén qǐ zhǎng tàn。
焉得偶君子,共乘双飞鸾。yān dé ǒu jūn zi,gòng chéng shuāng fēi luán。

古风

李白

容颜若飞电,时景如飘风。róng yán ruò fēi diàn,shí jǐng rú piāo fēng。
草绿霜已白,日西月复东。cǎo lǜ shuāng yǐ bái,rì xī yuè fù dōng。
华鬓不耐秋,飒然成衰蓬。huá bìn bù nài qiū,sà rán chéng shuāi péng。
古来贤圣人,一一谁成功。gǔ lái xián shèng rén,yī yī shuí chéng gōng。
君子变猿鹤,小人为沙虫。jūn zi biàn yuán hè,xiǎo rén wèi shā chóng。
不及广成子,乘云驾轻鸿。bù jí guǎng chéng zi,chéng yún jià qīng hóng。

古风

李白

三季分战国,七雄成乱麻。sān jì fēn zhàn guó,qī xióng chéng luàn má。
王风何怨怒,世道终纷拿。wáng fēng hé yuàn nù,shì dào zhōng fēn ná。
至人洞玄象,高举凌紫霞。zhì rén dòng xuán xiàng,gāo jǔ líng zǐ xiá。
仲尼欲浮海,吾祖之流沙。zhòng ní yù fú hǎi,wú zǔ zhī liú shā。
圣贤共沦没,临岐胡咄嗟。shèng xián gòng lún méi,lín qí hú duō jiē。

古风

李白

玄风变太古,道丧无时还。xuán fēng biàn tài gǔ,dào sàng wú shí hái。
扰扰季叶人,鸡鸣趋四关。rǎo rǎo jì yè rén,jī míng qū sì guān。
但识金马门,谁知蓬莱山。dàn shí jīn mǎ mén,shuí zhī péng lái shān。
白首死罗绮,笑歌无时闲。bái shǒu sǐ luó qǐ,xiào gē wú shí xián。
绿酒哂丹液,青娥凋素颜。lǜ jiǔ shěn dān yè,qīng é diāo sù yán。
大儒挥金椎,琢之诗礼间。dà rú huī jīn chuí,zuó zhī shī lǐ jiān。
苍苍三株树,冥目焉能攀。cāng cāng sān zhū shù,míng mù yān néng pān。

古风

李白

郑客西入关,行行未能已。zhèng kè xī rù guān,xíng xíng wèi néng yǐ。
白马华山君,相逢平原里。bái mǎ huá shān jūn,xiāng féng píng yuán lǐ。
璧遗镐池君,明年祖龙死。bì yí gǎo chí jūn,míng nián zǔ lóng sǐ。
秦人相谓曰,吾属可去矣。qín rén xiāng wèi yuē,wú shǔ kě qù yǐ。
一往桃花源,千春隔流水。yī wǎng táo huā yuán,qiān chūn gé liú shuǐ。

古风

李白

蓐收肃金气,西陆弦海月。rù shōu sù jīn qì,xī lù xián hǎi yuè。
秋蝉号阶轩,感物忧不歇。qiū chán hào jiē xuān,gǎn wù yōu bù xiē。
良辰竟何许,大运有沦忽。liáng chén jìng hé xǔ,dà yùn yǒu lún hū。
天寒悲风生,夜久众星没。tiān hán bēi fēng shēng,yè jiǔ zhòng xīng méi。
恻恻不忍言,哀歌逮明发。cè cè bù rěn yán,āi gē dǎi míng fā。

古风

李白

北溟有巨鱼,身长数千里。běi míng yǒu jù yú,shēn zhǎng shù qiān lǐ。
仰喷三山雪,横吞百川水。yǎng pēn sān shān xuě,héng tūn bǎi chuān shuǐ。
凭陵随海运,燀赫因风起。píng líng suí hǎi yùn,chǎn hè yīn fēng qǐ。
吾观摩天飞,九万方未已。wú guān mó tiān fēi,jiǔ wàn fāng wèi yǐ。

古风

李白

羽檄如流星,虎符合专城。yǔ xí rú liú xīng,hǔ fú hé zhuān chéng。
喧呼救边急,群鸟皆夜鸣。xuān hū jiù biān jí,qún niǎo jiē yè míng。
白日曜紫微,三公运权衡。bái rì yào zǐ wēi,sān gōng yùn quán héng。
天地皆得一,澹然四海清。tiān dì jiē dé yī,dàn rán sì hǎi qīng。
借问此何为,答言楚徵兵。jiè wèn cǐ hé wèi,dá yán chǔ zhēng bīng。
渡泸及五月,将赴云南征。dù lú jí wǔ yuè,jiāng fù yún nán zhēng。
怯卒非战士,炎方难远行。qiè zú fēi zhàn shì,yán fāng nán yuǎn xíng。
长号别严亲,日月惨光晶。zhǎng hào bié yán qīn,rì yuè cǎn guāng jīng。
泣尽继以血,心摧两无声。qì jǐn jì yǐ xuè,xīn cuī liǎng wú shēng。
困兽当猛虎,穷鱼饵奔鲸。kùn shòu dāng měng hǔ,qióng yú ěr bēn jīng。
千去不一回,投躯岂全生。qiān qù bù yī huí,tóu qū qǐ quán shēng。
如何舞干戚,一使有苗平。rú hé wǔ gàn qī,yī shǐ yǒu miáo píng。

古风

李白

丑女来效颦,还家惊四邻。chǒu nǚ lái xiào pín,hái jiā jīng sì lín。
寿陵失本步,笑杀邯郸人。shòu líng shī běn bù,xiào shā hán dān rén。
一曲斐然子,雕虫丧天真。yī qū fěi rán zi,diāo chóng sàng tiān zhēn。
棘刺造沐猴,三年费精神。jí cì zào mù hóu,sān nián fèi jīng shén。
功成无所用,楚楚且华身。gōng chéng wú suǒ yòng,chǔ chǔ qiě huá shēn。
大雅思文王,颂声久崩沦。dà yǎ sī wén wáng,sòng shēng jiǔ bēng lún。
安得郢中质,一挥成斧斤。ān dé yǐng zhōng zhì,yī huī chéng fǔ jīn。

古风

李白

抱玉入楚国,见疑古所闻。bào yù rù chǔ guó,jiàn yí gǔ suǒ wén。
良宝终见弃,徒劳三献君。liáng bǎo zhōng jiàn qì,tú láo sān xiàn jūn。
直木忌先伐,芳兰哀自焚。zhí mù jì xiān fá,fāng lán āi zì fén。
盈满天所损,沈冥道为群。yíng mǎn tiān suǒ sǔn,shěn míng dào wèi qún。
东海沈碧水,西关乘紫云。dōng hǎi shěn bì shuǐ,xī guān chéng zǐ yún。
鲁连及柱史,可以蹑清芬。lǔ lián jí zhù shǐ,kě yǐ niè qīng fēn。

古风

李白

燕臣昔恸哭,五月飞秋霜。yàn chén xī tòng kū,wǔ yuè fēi qiū shuāng。
庶女号苍天,震风击齐堂。shù nǚ hào cāng tiān,zhèn fēng jī qí táng。
精诚有所感,造化为悲伤。jīng chéng yǒu suǒ gǎn,zào huà wèi bēi shāng。
而我竟何辜,远身金殿傍。ér wǒ jìng hé gū,yuǎn shēn jīn diàn bàng。
浮云蔽紫闼,白日难回光。fú yún bì zǐ tà,bái rì nán huí guāng。
群沙秽明珠,众草凌孤芳。qún shā huì míng zhū,zhòng cǎo líng gū fāng。
古来共叹息,流泪空沾裳。gǔ lái gòng tàn xī,liú lèi kōng zhān shang。

古风

李白

孤兰生幽园,众草共芜没。gū lán shēng yōu yuán,zhòng cǎo gòng wú méi。
虽照阳春晖,复悲高秋月。suī zhào yáng chūn huī,fù bēi gāo qiū yuè。
飞霜早淅沥,绿艳恐休歇。fēi shuāng zǎo xī lì,lǜ yàn kǒng xiū xiē。
若无清风吹,香气为谁发。ruò wú qīng fēng chuī,xiāng qì wèi shuí fā。