古诗词

自溧水道哭王炎三首

李白

白杨双行行,白马悲路傍。bái yáng shuāng xíng xíng,bái mǎ bēi lù bàng。
晨兴见晓月,更似发云阳。chén xīng jiàn xiǎo yuè,gèng shì fā yún yáng。
溧水通吴关,逝川去未央。lì shuǐ tōng wú guān,shì chuān qù wèi yāng。
故人万化尽,闭骨茅山冈。gù rén wàn huà jǐn,bì gǔ máo shān gāng。
天上坠玉棺,泉中掩龙章。tiān shàng zhuì yù guān,quán zhōng yǎn lóng zhāng。
名飞日月上,义与风云翔。míng fēi rì yuè shàng,yì yǔ fēng yún xiáng。
逸气竟莫展,英图俄夭伤。yì qì jìng mò zhǎn,yīng tú é yāo shāng。
楚国一老人,来嗟龚胜亡。chǔ guó yī lǎo rén,lái jiē gōng shèng wáng。
有言不可道,雪泣忆兰芳。yǒu yán bù kě dào,xuě qì yì lán fāng。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

古风

李白

登高望四海,天地何漫漫。dēng gāo wàng sì hǎi,tiān dì hé màn màn。
霜被群物秋,风飘大荒寒。shuāng bèi qún wù qiū,fēng piāo dà huāng hán。
荣华东流水,万事皆波澜。róng huá dōng liú shuǐ,wàn shì jiē bō lán。
白日掩徂辉,浮云无定端。bái rì yǎn cú huī,fú yún wú dìng duān。
梧桐巢燕雀,枳棘栖鸳鸾。wú tóng cháo yàn què,zhǐ jí qī yuān luán。
且复归去来,剑歌行路难。qiě fù guī qù lái,jiàn gē xíng lù nán。

古风

李白

凤饥不啄粟,所食唯琅玕。fèng jī bù zhuó sù,suǒ shí wéi láng gān。
焉能与群鸡,刺蹙争一餐。yān néng yǔ qún jī,cì cù zhēng yī cān。
朝鸣昆丘树,夕饮砥柱湍。cháo míng kūn qiū shù,xī yǐn dǐ zhù tuān。
归飞海路远,独宿天霜寒。guī fēi hǎi lù yuǎn,dú sù tiān shuāng hán。
幸遇王子晋,结交青云端。xìng yù wáng zi jìn,jié jiāo qīng yún duān。
怀恩未得报,感别空长叹。huái ēn wèi dé bào,gǎn bié kōng zhǎng tàn。

古风

李白

朝弄紫沂海,夕披丹霞裳。cháo nòng zǐ yí hǎi,xī pī dān xiá shang。
挥手折若木,拂此西日光。huī shǒu zhé ruò mù,fú cǐ xī rì guāng。
云卧游八极,玉颜已千霜。yún wò yóu bā jí,yù yán yǐ qiān shuāng。
飘飘入无倪,稽首祈上皇。piāo piāo rù wú ní,jī shǒu qí shàng huáng。
呼我游太素,玉杯赐琼浆。hū wǒ yóu tài sù,yù bēi cì qióng jiāng。
一餐历万岁,何用还故乡。yī cān lì wàn suì,hé yòng hái gù xiāng。
永随长风去,天外恣飘扬。yǒng suí zhǎng fēng qù,tiān wài zì piāo yáng。

古风

李白

摇裔双白鸥,鸣飞沧江流。yáo yì shuāng bái ōu,míng fēi cāng jiāng liú。
宜与海人狎,岂伊云鹤俦。yí yǔ hǎi rén xiá,qǐ yī yún hè chóu。
寄形宿沙月,沿芳戏春洲。jì xíng sù shā yuè,yán fāng xì chūn zhōu。
吾亦洗心者,忘机从尔游。wú yì xǐ xīn zhě,wàng jī cóng ěr yóu。

古风

李白

周穆八荒意,汉皇万乘尊。zhōu mù bā huāng yì,hàn huáng wàn chéng zūn。
淫乐心不极,雄豪安足论。yín lè xīn bù jí,xióng háo ān zú lùn。
西海宴王母,北宫邀上元。xī hǎi yàn wáng mǔ,běi gōng yāo shàng yuán。
瑶水闻遗歌,玉杯竟空言。yáo shuǐ wén yí gē,yù bēi jìng kōng yán。
灵迹成蔓草,徒悲千载魂。líng jì chéng màn cǎo,tú bēi qiān zài hún。

古风

李白

绿萝纷葳蕤,缭绕松柏枝。lǜ luó fēn wēi ruí,liáo rào sōng bǎi zhī。
草木有所托,岁寒尚不移。cǎo mù yǒu suǒ tuō,suì hán shàng bù yí。
奈何夭桃色,坐叹葑菲诗。nài hé yāo táo sè,zuò tàn fēng fēi shī。
玉颜艳红彩,云发非素丝。yù yán yàn hóng cǎi,yún fā fēi sù sī。
君子恩已毕,贱妾将何为。jūn zi ēn yǐ bì,jiàn qiè jiāng hé wèi。

古风

李白

八荒驰惊飙,万物尽凋落。bā huāng chí jīng biāo,wàn wù jǐn diāo luò。
浮云蔽颓阳,洪波振大壑。fú yún bì tuí yáng,hóng bō zhèn dà hè。
龙凤脱罔罟,飘飖将安托。lóng fèng tuō wǎng gǔ,piāo yáo jiāng ān tuō。
去去乘白驹,空山咏场藿。qù qù chéng bái jū,kōng shān yǒng chǎng huò。

古风

李白

一百四十年,国容何赫然。yī bǎi sì shí nián,guó róng hé hè rán。
隐隐五凤楼,峨峨横三川。yǐn yǐn wǔ fèng lóu,é é héng sān chuān。
王侯象星月,宾客如云烟。wáng hóu xiàng xīng yuè,bīn kè rú yún yān。
斗鸡金宫里,蹴鞠瑶台边。dòu jī jīn gōng lǐ,cù jū yáo tái biān。
举动摇白日,指挥回青天。jǔ dòng yáo bái rì,zhǐ huī huí qīng tiān。
当涂何翕忽,失路长弃捐。dāng tú hé xī hū,shī lù zhǎng qì juān。
独有扬执戟,闭关草太玄。dú yǒu yáng zhí jǐ,bì guān cǎo tài xuán。

古风

李白

桃花开东园,含笑夸白日。táo huā kāi dōng yuán,hán xiào kuā bái rì。
偶蒙东风荣,生此艳阳质。ǒu méng dōng fēng róng,shēng cǐ yàn yáng zhì。
岂无佳人色,但恐花不实。qǐ wú jiā rén sè,dàn kǒng huā bù shí。
宛转龙火飞,零落早相失。wǎn zhuǎn lóng huǒ fēi,líng luò zǎo xiāng shī。
讵知南山松,独立自萧飋。jù zhī nán shān sōng,dú lì zì xiāo sè。

古风

李白

秦皇按宝剑,赫怒震威神。qín huáng àn bǎo jiàn,hè nù zhèn wēi shén。
逐日巡海右,驱石驾沧津。zhú rì xún hǎi yòu,qū shí jià cāng jīn。
徵卒空九宇,作桥伤万人。zhēng zú kōng jiǔ yǔ,zuò qiáo shāng wàn rén。
但求蓬岛药,岂思农鳸春。dàn qiú péng dǎo yào,qǐ sī nóng hù chūn。
力尽功不赡,千载为悲辛。lì jǐn gōng bù shàn,qiān zài wèi bēi xīn。

古风

李白

美人出南国,灼灼芙蓉姿。měi rén chū nán guó,zhuó zhuó fú róng zī。
皓齿终不发,芳心空自持。hào chǐ zhōng bù fā,fāng xīn kōng zì chí。
由来紫宫女,共妒青蛾眉。yóu lái zǐ gōng nǚ,gòng dù qīng é méi。
归去潇湘沚,沉吟何足悲。guī qù xiāo xiāng zhǐ,chén yín hé zú bēi。

古风

李白

宋国梧台东,野人得燕石。sòng guó wú tái dōng,yě rén dé yàn shí。
夸作天下珍,却哂赵王璧。kuā zuò tiān xià zhēn,què shěn zhào wáng bì。
赵璧无缁磷,燕石非贞真。zhào bì wú zī lín,yàn shí fēi zhēn zhēn。
流俗多错误,岂知玉与珉。liú sú duō cuò wù,qǐ zhī yù yǔ mín。

古风

李白

殷后乱天纪,楚怀亦已昏。yīn hòu luàn tiān jì,chǔ huái yì yǐ hūn。
夷羊满中野,菉葹盈高门。yí yáng mǎn zhōng yě,lù shī yíng gāo mén。
比干谏而死,屈平窜湘源。bǐ gàn jiàn ér sǐ,qū píng cuàn xiāng yuán。
虎口何婉娈,女媭空婵媛。hǔ kǒu hé wǎn luán,nǚ xū kōng chán yuàn。
彭咸久沦没,此意与谁论。péng xián jiǔ lún méi,cǐ yì yǔ shuí lùn。

古风

李白

青春流惊湍,朱明骤回薄。qīng chūn liú jīng tuān,zhū míng zhòu huí báo。
不忍看秋蓬,飘扬竟何托。bù rěn kàn qiū péng,piāo yáng jìng hé tuō。
光风灭兰蕙,白露洒葵藿。guāng fēng miè lán huì,bái lù sǎ kuí huò。
美人不我期,草木日零落。měi rén bù wǒ qī,cǎo mù rì líng luò。

古风

李白

战国何纷纷,兵戈乱浮云。zhàn guó hé fēn fēn,bīng gē luàn fú yún。
赵倚两虎斗,晋为六卿分。zhào yǐ liǎng hǔ dòu,jìn wèi liù qīng fēn。
奸臣欲窃位,树党自相群。jiān chén yù qiè wèi,shù dǎng zì xiāng qún。
果然田成子,一旦杀齐君。guǒ rán tián chéng zi,yī dàn shā qí jūn。