古诗词

杂曲歌辞·少年行(三首)

李白

【其一】
击筑饮美酒,剑歌易水湄。jī zhù yǐn měi jiǔ,jiàn gē yì shuǐ méi。
经过燕太子,结托并州儿。jīng guò yàn tài zi,jié tuō bìng zhōu ér。
少年负壮气,奋烈自有时。shǎo nián fù zhuàng qì,fèn liè zì yǒu shí。
因声鲁句践,争情勿相欺。yīn shēng lǔ jù jiàn,zhēng qíng wù xiāng qī。
【其二】
五陵年少金市东,银鞍白马度春风。wǔ líng nián shǎo jīn shì dōng,yín ān bái mǎ dù chūn fēng。
落花踏尽游何处?笑入胡姬酒肆中。luò huā tà jǐn yóu hé chù?xiào rù hú jī jiǔ sì zhōng。
【其三】
君不见淮南少年游侠客,白日毬猎夜拥掷。jūn bù jiàn huái nán shǎo nián yóu xiá kè,bái rì qiú liè yè yōng zhì。
呼卢百万终不惜,报雠千里如咫尺。hū lú bǎi wàn zhōng bù xī,bào chóu qiān lǐ rú zhǐ chǐ。
少年游侠好经过,浑身装束皆绮罗。shǎo nián yóu xiá hǎo jīng guò,hún shēn zhuāng shù jiē qǐ luó。
蕙兰相随喧妓女,风光去处满笙歌。huì lán xiāng suí xuān jì nǚ,fēng guāng qù chù mǎn shēng gē。
骄矜自言不可有,侠士堂中养来久。jiāo jīn zì yán bù kě yǒu,xiá shì táng zhōng yǎng lái jiǔ。
好鞍好马乞与人,十千五千旋沽酒。hǎo ān hǎo mǎ qǐ yǔ rén,shí qiān wǔ qiān xuán gū jiǔ。
赤心用尽为知己,黄金不惜栽桃李。chì xīn yòng jǐn wèi zhī jǐ,huáng jīn bù xī zāi táo lǐ。
桃李栽来几度春,一回花落一回新。táo lǐ zāi lái jǐ dù chūn,yī huí huā luò yī huí xīn。
府县尽为门下客,王侯皆是平交人。fǔ xiàn jǐn wèi mén xià kè,wáng hóu jiē shì píng jiāo rén。
男儿百年且乐命,何须徇书受贫病。nán ér bǎi nián qiě lè mìng,hé xū xùn shū shòu pín bìng。
男儿百年且荣身,何须徇节甘风尘。nán ér bǎi nián qiě róng shēn,hé xū xùn jié gān fēng chén。
衣冠半是征战士,穷儒浪作林泉民。yī guān bàn shì zhēng zhàn shì,qióng rú làng zuò lín quán mín。
遮莫枝根长百丈,不如当代多还往。zhē mò zhī gēn zhǎng bǎi zhàng,bù rú dāng dài duō hái wǎng。
遮莫姻亲连帝城,不如当身自簪缨。zhē mò yīn qīn lián dì chéng,bù rú dāng shēn zì zān yīng。
看取富贵眼前者,何用悠悠身后名。kàn qǔ fù guì yǎn qián zhě,hé yòng yōu yōu shēn hòu míng。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

初出金门寻王侍御不遇咏壁上鹦鹉

李白

落羽辞金殿,孤鸣咤绣衣。luò yǔ cí jīn diàn,gū míng zhà xiù yī。
能言终见弃,还向陇西飞。néng yán zhōng jiàn qì,hái xiàng lǒng xī fēi。

白鹭鸶

李白

白鹭下秋水,孤飞如坠霜。bái lù xià qiū shuǐ,gū fēi rú zhuì shuāng。
心闲且未去,独立沙洲傍。xīn xián qiě wèi qù,dú lì shā zhōu bàng。

秋浦清溪雪夜对酒客有唱山鹧鸪者

李白

披君貂襜褕,对君白玉壶。pī jūn diāo chān yú,duì jūn bái yù hú。
雪花酒上灭,顿觉夜寒无。xuě huā jiǔ shàng miè,dùn jué yè hán wú。
客有桂阳至,能吟山鹧鸪。kè yǒu guì yáng zhì,néng yín shān zhè gū。
清风动窗竹,越鸟起相呼。qīng fēng dòng chuāng zhú,yuè niǎo qǐ xiāng hū。
持此足为乐,何烦笙与竽。chí cǐ zú wèi lè,hé fán shēng yǔ yú。

古风·其十九

李白

西上莲花山,迢迢见明星。xī shàng lián huā shān,tiáo tiáo jiàn míng xīng。
素手把芙蓉,虚步蹑太清。sù shǒu bǎ fú róng,xū bù niè tài qīng。
霓裳曳广带,飘拂升天行。ní shang yè guǎng dài,piāo fú shēng tiān xíng。
邀我登云台,高揖卫叔卿。yāo wǒ dēng yún tái,gāo yī wèi shū qīng。
恍恍与之去,驾鸿凌紫冥。huǎng huǎng yǔ zhī qù,jià hóng líng zǐ míng。
俯视洛阳川,茫茫走胡兵。fǔ shì luò yáng chuān,máng máng zǒu hú bīng。
流血涂野草,豺狼尽冠缨。liú xuè tú yě cǎo,chái láng jǐn guān yīng。

春景

李白

门对鹤溪流水,云连雁宕仙家。mén duì hè xī liú shuǐ,yún lián yàn dàng xiān jiā。
谁解幽人幽意,惯看山鸟山花。shuí jiě yōu rén yōu yì,guàn kàn shān niǎo shān huā。

赠江油尉厅

李白

岚光深院里,傍砌水泠泠。lán guāng shēn yuàn lǐ,bàng qì shuǐ líng líng。
野燕巢官舍,溪云入古厅。yě yàn cháo guān shě,xī yún rù gǔ tīng。
日斜孤吏过,帘卷乱峰青。rì xié gū lì guò,lián juǎn luàn fēng qīng。
五色神仙尉,焚香读道经。wǔ sè shén xiān wèi,fén xiāng dú dào jīng。

别山僧

李白

何处名僧到水西,乘舟弄月宿泾溪。hé chù míng sēng dào shuǐ xī,chéng zhōu nòng yuè sù jīng xī。
平明别我上山去,手携金策踏云梯。píng míng bié wǒ shàng shān qù,shǒu xié jīn cè tà yún tī。
腾身转觉三天近,举足回看万岭低。téng shēn zhuǎn jué sān tiān jìn,jǔ zú huí kàn wàn lǐng dī。
谑浪肯居支遁下,风流还与远公齐。xuè làng kěn jū zhī dùn xià,fēng liú hái yǔ yuǎn gōng qí。
此度别离何日见,相思一夜暝猿啼。cǐ dù bié lí hé rì jiàn,xiāng sī yī yè míng yuán tí。