古诗词

杂曲歌辞夜坐吟

李白

踏踏马头谁见过,眼看北斗直天河。tà tà mǎ tóu shuí jiàn guò,yǎn kàn běi dòu zhí tiān hé。
西风罗幕生翠波,铅华笑妾颦青蛾。xī fēng luó mù shēng cuì bō,qiān huá xiào qiè pín qīng é。
为君起唱长相思,帘外严霜皆倒飞。wèi jūn qǐ chàng zhǎng xiāng sī,lián wài yán shuāng jiē dào fēi。
明星烂烂东方陲,红霞稍出东南涯,陆郎去矣乘斑骓。míng xīng làn làn dōng fāng chuí,hóng xiá shāo chū dōng nán yá,lù láng qù yǐ chéng bān zhuī。
李白

李白

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。 李白的作品>>

猜您喜欢

落日忆山中

李白

雨后烟景绿,晴天散馀霞。yǔ hòu yān jǐng lǜ,qíng tiān sàn yú xiá。
东风随春归,发我枝上花。dōng fēng suí chūn guī,fā wǒ zhī shàng huā。
花落时欲暮,见此令人嗟。huā luò shí yù mù,jiàn cǐ lìng rén jiē。
愿游名山去,学道飞丹砂。yuàn yóu míng shān qù,xué dào fēi dān shā。

忆秋浦桃花旧游时窜夜郎

李白

桃花春水生,白石今出没。táo huā chūn shuǐ shēng,bái shí jīn chū méi。
摇荡女萝枝,半摇青天月。yáo dàng nǚ luó zhī,bàn yáo qīng tiān yuè。
不知旧行径,初拳几枝蕨。bù zhī jiù xíng jìng,chū quán jǐ zhī jué。
三载夜郎还,于兹炼金骨。sān zài yè láng hái,yú zī liàn jīn gǔ。

越中秋怀

李白

越水绕碧山,周回数千里。yuè shuǐ rào bì shān,zhōu huí shù qiān lǐ。
乃是天镜中,分明画相似。nǎi shì tiān jìng zhōng,fēn míng huà xiāng shì。
爱此从冥搜,永怀临湍游。ài cǐ cóng míng sōu,yǒng huái lín tuān yóu。
一为沧波客,十见红蕖秋。yī wèi cāng bō kè,shí jiàn hóng qú qiū。
观涛壮天险,望海令人愁。guān tāo zhuàng tiān xiǎn,wàng hǎi lìng rén chóu。
路遐迫西照,岁晚悲东流。lù xiá pò xī zhào,suì wǎn bēi dōng liú。
何必探禹穴,逝将归蓬丘。hé bì tàn yǔ xué,shì jiāng guī péng qiū。
不然五湖上,亦可乘扁舟。bù rán wǔ hú shàng,yì kě chéng biǎn zhōu。

效古二首

李白

朝入天苑中,谒帝蓬莱宫。cháo rù tiān yuàn zhōng,yè dì péng lái gōng。
青山映辇道,碧树摇苍空。qīng shān yìng niǎn dào,bì shù yáo cāng kōng。
谬题金闺籍,得与银台通。miù tí jīn guī jí,dé yǔ yín tái tōng。
待诏奉明主,抽毫颂清风。dài zhào fèng míng zhǔ,chōu háo sòng qīng fēng。
归时落日晚,躞蹀浮云骢。guī shí luò rì wǎn,xiè dié fú yún cōng。
人马本无意,飞驰自豪雄。rén mǎ běn wú yì,fēi chí zì háo xióng。
入门紫鸳鸯,金井双梧桐。rù mén zǐ yuān yāng,jīn jǐng shuāng wú tóng。
清歌弦古曲,美酒沽新丰。qīng gē xián gǔ qū,měi jiǔ gū xīn fēng。
快意且为乐,列筵坐群公。kuài yì qiě wèi lè,liè yán zuò qún gōng。
光景不可留,生世如转蓬。guāng jǐng bù kě liú,shēng shì rú zhuǎn péng。
早达胜晚遇,羞比垂钓翁。zǎo dá shèng wǎn yù,xiū bǐ chuí diào wēng。

效古二首

李白

自古有秀色,西施与东邻。zì gǔ yǒu xiù sè,xī shī yǔ dōng lín。
蛾眉不可妒,况乃效其颦。é méi bù kě dù,kuàng nǎi xiào qí pín。
所以尹婕妤,羞见邢夫人。suǒ yǐ yǐn jié yú,xiū jiàn xíng fū rén。
低头不出气,塞默少精神。dī tóu bù chū qì,sāi mò shǎo jīng shén。
寄语无盐子,如君何足珍。jì yǔ wú yán zi,rú jūn hé zú zhēn。

拟古十二首

李白

青天何历历,明星如白石。qīng tiān hé lì lì,míng xīng rú bái shí。
黄姑与织女,相去不盈尺。huáng gū yǔ zhī nǚ,xiāng qù bù yíng chǐ。
银河无鹊桥,非时将安适。yín hé wú què qiáo,fēi shí jiāng ān shì。
闺人理纨素,游子悲行役。guī rén lǐ wán sù,yóu zi bēi xíng yì。
瓶冰知冬寒,霜露欺远客。píng bīng zhī dōng hán,shuāng lù qī yuǎn kè。
客似秋叶飞,飘飖不言归。kè shì qiū yè fēi,piāo yáo bù yán guī。
别后罗带长,愁宽去时衣。bié hòu luó dài zhǎng,chóu kuān qù shí yī。
乘月托宵梦,因之寄金徽。chéng yuè tuō xiāo mèng,yīn zhī jì jīn huī。

拟古十二首

李白

高楼入青天,下有白玉堂。gāo lóu rù qīng tiān,xià yǒu bái yù táng。
明月看欲堕,当窗悬清光。míng yuè kàn yù duò,dāng chuāng xuán qīng guāng。
遥夜一美人,罗衣沾秋霜。yáo yè yī měi rén,luó yī zhān qiū shuāng。
含情弄柔瑟,弹作陌上桑。hán qíng nòng róu sè,dàn zuò mò shàng sāng。
弦声何激烈,风卷绕飞梁。xián shēng hé jī liè,fēng juǎn rào fēi liáng。
行人皆踯躅,栖鸟起回翔。xíng rén jiē zhí zhú,qī niǎo qǐ huí xiáng。
但写妾意苦,莫辞此曲伤。dàn xiě qiè yì kǔ,mò cí cǐ qū shāng。
愿逢同心者,飞作紫鸳鸯。yuàn féng tóng xīn zhě,fēi zuò zǐ yuān yāng。

拟古十二首

李白

长绳难系日,自古共悲辛。zhǎng shéng nán xì rì,zì gǔ gòng bēi xīn。
黄金高北斗,不惜买阳春。huáng jīn gāo běi dòu,bù xī mǎi yáng chūn。
石火无留光,还如世中人。shí huǒ wú liú guāng,hái rú shì zhōng rén。
即事已如梦,后来我谁身。jí shì yǐ rú mèng,hòu lái wǒ shuí shēn。
提壶莫辞贫,取酒会四邻。tí hú mò cí pín,qǔ jiǔ huì sì lín。
仙人殊恍惚,未若醉中真。xiān rén shū huǎng hū,wèi ruò zuì zhōng zhēn。

拟古十二首

李白

清都绿玉树,灼烁瑶台春。qīng dōu lǜ yù shù,zhuó shuò yáo tái chūn。
攀花弄秀色,远赠天仙人。pān huā nòng xiù sè,yuǎn zèng tiān xiān rén。
香风送紫蕊,直到扶桑津。xiāng fēng sòng zǐ ruǐ,zhí dào fú sāng jīn。
取掇世上艳,所贵心之珍。qǔ duō shì shàng yàn,suǒ guì xīn zhī zhēn。
相思传一笑,聊欲示情亲。xiāng sī chuán yī xiào,liáo yù shì qíng qīn。

拟古十二首

李白

今日风日好,明日恐不如。jīn rì fēng rì hǎo,míng rì kǒng bù rú。
春风笑于人,何乃愁自居。chūn fēng xiào yú rén,hé nǎi chóu zì jū。
吹箫舞彩凤,酌醴鲙神鱼。chuī xiāo wǔ cǎi fèng,zhuó lǐ kuài shén yú。
千金买一醉,取乐不求馀。qiān jīn mǎi yī zuì,qǔ lè bù qiú yú。
达士遗天地,东门有二疏。dá shì yí tiān dì,dōng mén yǒu èr shū。
愚夫同瓦石,有才知卷舒。yú fū tóng wǎ shí,yǒu cái zhī juǎn shū。
无事坐悲苦,块然涸辙鱼。wú shì zuò bēi kǔ,kuài rán hé zhé yú。

拟古十二首

李白

运速天地闭,胡风结飞霜。yùn sù tiān dì bì,hú fēng jié fēi shuāng。
百草死冬月,六龙颓西荒。bǎi cǎo sǐ dōng yuè,liù lóng tuí xī huāng。
太白出东方,彗星扬精光。tài bái chū dōng fāng,huì xīng yáng jīng guāng。
鸳鸯非越鸟,何为眷南翔。yuān yāng fēi yuè niǎo,hé wèi juàn nán xiáng。
惟昔鹰将犬,今为侯与王。wéi xī yīng jiāng quǎn,jīn wèi hóu yǔ wáng。
得水成蛟龙,争池夺凤凰。dé shuǐ chéng jiāo lóng,zhēng chí duó fèng huáng。
北斗不酌酒,南箕空簸扬。běi dòu bù zhuó jiǔ,nán jī kōng bǒ yáng。

拟古十二首

李白

世路今太行,回车竟何托。shì lù jīn tài xíng,huí chē jìng hé tuō。
万族皆凋枯,遂无少可乐。wàn zú jiē diāo kū,suì wú shǎo kě lè。
旷野多白骨,幽魂共销铄。kuàng yě duō bái gǔ,yōu hún gòng xiāo shuò。
荣贵当及时,春华宜照灼。róng guì dāng jí shí,chūn huá yí zhào zhuó。
人非昆山玉,安得长璀错。rén fēi kūn shān yù,ān dé zhǎng cuǐ cuò。
身没期不朽,荣名在麟阁。shēn méi qī bù xiǔ,róng míng zài lín gé。

拟古十二首

李白

月色不可扫,客愁不可道。yuè sè bù kě sǎo,kè chóu bù kě dào。
玉露生秋衣,流萤飞百草。yù lù shēng qiū yī,liú yíng fēi bǎi cǎo。
日月终销毁,天地同枯槁。rì yuè zhōng xiāo huǐ,tiān dì tóng kū gǎo。
蟪蛄啼青松,安见此树老。huì gū tí qīng sōng,ān jiàn cǐ shù lǎo。
金丹宁误俗,昧者难精讨。jīn dān níng wù sú,mèi zhě nán jīng tǎo。
尔非千岁翁,多恨去世早。ěr fēi qiān suì wēng,duō hèn qù shì zǎo。
饮酒入玉壶,藏身以为宝。yǐn jiǔ rù yù hú,cáng shēn yǐ wèi bǎo。

拟古十二首

李白

生者为过客,死者为归人。shēng zhě wèi guò kè,sǐ zhě wèi guī rén。
天地一逆旅,同悲万古尘。tiān dì yī nì lǚ,tóng bēi wàn gǔ chén。
月兔空捣药,扶桑已成薪。yuè tù kōng dǎo yào,fú sāng yǐ chéng xīn。
白骨寂无言,青松岂知春。bái gǔ jì wú yán,qīng sōng qǐ zhī chūn。
前后更叹息,浮荣安足珍。qián hòu gèng tàn xī,fú róng ān zú zhēn。

拟古十二首

李白

仙人骑彩凤,昨下阆风岑。xiān rén qí cǎi fèng,zuó xià láng fēng cén。
海水三清浅,桃源一见寻。hǎi shuǐ sān qīng qiǎn,táo yuán yī jiàn xún。
遗我绿玉杯,兼之紫琼琴。yí wǒ lǜ yù bēi,jiān zhī zǐ qióng qín。
杯以倾美酒,琴以闲素心。bēi yǐ qīng měi jiǔ,qín yǐ xián sù xīn。
二物非世有,何论珠与金。èr wù fēi shì yǒu,hé lùn zhū yǔ jīn。
琴弹松里风,杯劝天上月。qín dàn sōng lǐ fēng,bēi quàn tiān shàng yuè。
风月长相知,世人何倏忽。fēng yuè zhǎng xiāng zhī,shì rén hé shū hū。