古诗词

即席送许□之曹南省兄

李频

梅烂荷圆六月天,归帆高背虎丘烟。méi làn hé yuán liù yuè tiān,guī fān gāo bèi hǔ qiū yān。
到时自见成行雁,别处休听满树蝉。dào shí zì jiàn chéng xíng yàn,bié chù xiū tīng mǎn shù chán。
卖剑为赊吴市酒,携家犹借洞庭船。mài jiàn wèi shē wú shì jiǔ,xié jiā yóu jiè dòng tíng chuán。
待看春榜来江外,名占蓬莱第几仙。dài kàn chūn bǎng lái jiāng wài,míng zhàn péng lái dì jǐ xiān。
李频

李频

李频(818—876),字德新,唐大中元年(847),唐寿昌长汀源人(今建德李家镇)葬于永乐(今李家),唐代后期诗人。幼读诗书,博览强记,领悟颇多。寿昌县令 穆君 游灵栖洞,即景吟诗:“一径入双崖,初疑有几家。行穷人不见,坐久日空斜”。得此四句后稍顿未续。时李频从行,续吟:“石上生灵笋,池中落异花。终须结茅屋,到此学餐霞。”穆君大为赞赏。但此诗根据史学家考证是李频本人所作。 李频的作品>>

猜您喜欢

送于生入蜀

李频

家吴闻入蜀,道路颇乖离。jiā wú wén rù shǔ,dào lù pǒ guāi lí。
一第何多难,都城可少知。yī dì hé duō nán,dōu chéng kě shǎo zhī。
江山非久适,命数未终奇。jiāng shān fēi jiǔ shì,mìng shù wèi zhōng qí。
况又将冤抱,经春杜魄随。kuàng yòu jiāng yuān bào,jīng chūn dù pò suí。

送许棠归泾县作尉

李频

青桂复青袍,一归荣一高。qīng guì fù qīng páo,yī guī róng yī gāo。
县人齐下拜,邑宰共分曹。xiàn rén qí xià bài,yì zǎi gòng fēn cáo。
绕郭看秧插,寻街听茧缫。rào guō kàn yāng chā,xún jiē tīng jiǎn sāo。
封侯万里者,燕颔乃徒劳。fēng hóu wàn lǐ zhě,yàn hàn nǎi tú láo。

友人话别

李频

论交虽不蚤,话别且相亲。lùn jiāo suī bù zǎo,huà bié qiě xiāng qīn。
除却栖禅客,谁非南陌人。chú què qī chán kè,shuí fēi nán mò rén。
半生都返性,终老拟安贫。bàn shēng dōu fǎn xìng,zhōng lǎo nǐ ān pín。
愿入白云社,高眠自致身。yuàn rù bái yún shè,gāo mián zì zhì shēn。

山居

李频

欲出穷吾道,东西自未能。yù chū qióng wú dào,dōng xī zì wèi néng。
卷书唯对鹤,开画独留僧。juǎn shū wéi duì hè,kāi huà dú liú sēng。
落叶和云扫,秋山共月登。luò yè hé yún sǎo,qiū shān gòng yuè dēng。
何年石上水,夜夜滴高层。hé nián shí shàng shuǐ,yè yè dī gāo céng。

寄范郎中

李频

藜杖山中出,吟诗对范家。lí zhàng shān zhōng chū,yín shī duì fàn jiā。
相知从海峤,寄食向京华。xiāng zhī cóng hǎi jiào,jì shí xiàng jīng huá。
名宦成何报,清眸未纵赊。míng huàn chéng hé bào,qīng móu wèi zòng shē。
临邛梦来往,雨雪满褒斜。lín qióng mèng lái wǎng,yǔ xuě mǎn bāo xié。

书怀

李频

宦途从不问,身事觉无差。huàn tú cóng bù wèn,shēn shì jué wú chà。
华发初生女,沧洲未有家。huá fā chū shēng nǚ,cāng zhōu wèi yǒu jiā。
却闲思洞穴,终老旷桑麻。què xián sī dòng xué,zhōng lǎo kuàng sāng má。
别访栖禅侣,相期语劫沙。bié fǎng qī chán lǚ,xiāng qī yǔ jié shā。

越中行

李频

越国临沧海,芳洲复暮晴。yuè guó lín cāng hǎi,fāng zhōu fù mù qíng。
湖通诸浦白,日隐乱峰明。hú tōng zhū pǔ bái,rì yǐn luàn fēng míng。
野宿多无定,闲游免有情。yě sù duō wú dìng,xián yóu miǎn yǒu qíng。
天台闻不远,终到石桥行。tiān tái wén bù yuǎn,zhōng dào shí qiáo xíng。

春日南游寄浙东许同年

李频

孤帆处处宿,不问是谁家。gū fān chù chù sù,bù wèn shì shuí jiā。
南国平芜远,东风细雨斜。nán guó píng wú yuǎn,dōng fēng xì yǔ xié。
旅怀多寄酒,寒意欲留花。lǚ huái duō jì jiǔ,hán yì yù liú huā。
更想前途去,茫茫沧海涯。gèng xiǎng qián tú qù,máng máng cāng hǎi yá。

明州江亭夜别段秀才

李频

离亭向水开,时候复蒸梅。lí tíng xiàng shuǐ kāi,shí hòu fù zhēng méi。
霹雳灯烛灭,蒹葭风雨来。pī lì dēng zhú miè,jiān jiā fēng yǔ lái。
京关虽共语,海峤不同回。jīng guān suī gòng yǔ,hǎi jiào bù tóng huí。
莫为莼鲈美,天涯滞尔才。mò wèi chún lú měi,tiān yá zhì ěr cái。

临岐留别相知

李频

百岁竟何事,一身长远游。bǎi suì jìng hé shì,yī shēn zhǎng yuǎn yóu。
行行将近老,处处不离愁。xíng xíng jiāng jìn lǎo,chù chù bù lí chóu。
世路多相取,权门不自投。shì lù duō xiāng qǔ,quán mén bù zì tóu。
难为此时别,欲别愿人留。nán wèi cǐ shí bié,yù bié yuàn rén liú。

鄂渚湖上即事

李频

杜门聊自适,湖水在窗间。dù mén liáo zì shì,hú shuǐ zài chuāng jiān。
纵得沧洲去,无过白日闲。zòng dé cāng zhōu qù,wú guò bái rì xián。
多慵空好道,少贱早凋颜。duō yōng kōng hǎo dào,shǎo jiàn zǎo diāo yán。
独有东山月,依依自往还。dú yǒu dōng shān yuè,yī yī zì wǎng hái。

辞夏口崔尚书

李频

一饭仍难受,依仁况一年。yī fàn réng nán shòu,yī rén kuàng yī nián。
终期身可报,不拟骨空镌。zhōng qī shēn kě bào,bù nǐ gǔ kōng juān。
城晚风高角,江春浪起船。chéng wǎn fēng gāo jiǎo,jiāng chūn làng qǐ chuán。
同来栖止地,独去塞鸿前。tóng lái qī zhǐ dì,dú qù sāi hóng qián。

送友人之扬州

李频

一别长安后,晨征便信鸡。yī bié zhǎng ān hòu,chén zhēng biàn xìn jī。
河声入峡急,地势出关低。hé shēng rù xiá jí,dì shì chū guān dī。
绿树丛垓下,青芜阔楚西。lǜ shù cóng gāi xià,qīng wú kuò chǔ xī。
路长知不恶,随处得诗题。lù zhǎng zhī bù è,suí chù dé shī tí。

过四皓庙

李频

东西南北人,高迹自相亲。dōng xī nán běi rén,gāo jì zì xiāng qīn。
天下已归汉,山中犹避秦。tiān xià yǐ guī hàn,shān zhōng yóu bì qín。
龙楼曾作客,鹤氅不为臣。lóng lóu céng zuò kè,hè chǎng bù wèi chén。
独有千年后,青青庙木春。dú yǒu qiān nián hòu,qīng qīng miào mù chūn。

陕下怀归

李频

故园何处在,零落五湖东。gù yuán hé chù zài,líng luò wǔ hú dōng。
日暮无来客,天寒有去鸿。rì mù wú lái kè,tiān hán yǒu qù hóng。
大河冰彻塞,高岳雪连空。dà hé bīng chè sāi,gāo yuè xuě lián kōng。
独夜悬归思,迢迢永漏中。dú yè xuán guī sī,tiáo tiáo yǒng lòu zhōng。
1781234567»