古诗词

陕州题河上亭

李频

岸拥洪流急,亭开清兴长。àn yōng hóng liú jí,tíng kāi qīng xīng zhǎng。
当轩河草晚,入坐水风凉。dāng xuān hé cǎo wǎn,rù zuò shuǐ fēng liáng。
独鸟惊来客,孤云触去樯。dú niǎo jīng lái kè,gū yún chù qù qiáng。
秋声和远雨,暮色带微阳。qiū shēng hé yuǎn yǔ,mù sè dài wēi yáng。
浪静澄窗影,沙阴发簟光。làng jìng chéng chuāng yǐng,shā yīn fā diàn guāng。
逍遥每尽日,谁识爱沧浪。xiāo yáo měi jǐn rì,shuí shí ài cāng làng。
李频

李频

李频(818—876),字德新,唐大中元年(847),唐寿昌长汀源人(今建德李家镇)葬于永乐(今李家),唐代后期诗人。幼读诗书,博览强记,领悟颇多。寿昌县令 穆君 游灵栖洞,即景吟诗:“一径入双崖,初疑有几家。行穷人不见,坐久日空斜”。得此四句后稍顿未续。时李频从行,续吟:“石上生灵笋,池中落异花。终须结茅屋,到此学餐霞。”穆君大为赞赏。但此诗根据史学家考证是李频本人所作。 李频的作品>>

猜您喜欢

题张司马别墅

李频

庭前树尽手中栽,先后花分几番开。tíng qián shù jǐn shǒu zhōng zāi,xiān hòu huā fēn jǐ fān kāi。
巢鸟恋雏惊不起,野人思酒去还来。cháo niǎo liàn chú jīng bù qǐ,yě rén sī jiǔ qù hái lái。
自抛官与青山近,谁讶身为白发催。zì pāo guān yǔ qīng shān jìn,shuí yà shēn wèi bái fā cuī。
门外寻常行乐处,重重履迹在莓苔。mén wài xún cháng xíng lè chù,zhòng zhòng lǚ jì zài méi tái。

长安即事

李频

长遇豪家不敢过,此身谁与取高科。zhǎng yù háo jiā bù gǎn guò,cǐ shēn shuí yǔ qǔ gāo kē。
故园久绝书来后,南国空看雁去多。gù yuán jiǔ jué shū lái hòu,nán guó kōng kàn yàn qù duō。
中夜永怀听叠漏,先秋归梦涉层波。zhōng yè yǒng huái tīng dié lòu,xiān qiū guī mèng shè céng bō。
愁人白发自生早,我独少年能几何。chóu rén bái fā zì shēng zǎo,wǒ dú shǎo nián néng jǐ hé。

汉上逢同年崔八

李频

去岁曾游帝里春,杏花开过各离秦。qù suì céng yóu dì lǐ chūn,xìng huā kāi guò gè lí qín。
偶先托质逢知己,独未还家作旅人。ǒu xiān tuō zhì féng zhī jǐ,dú wèi hái jiā zuò lǚ rén。
世上路岐何缭绕,空中光景自逡巡。shì shàng lù qí hé liáo rào,kōng zhōng guāng jǐng zì qūn xún。
一回相见一回别,能得几时年少身。yī huí xiāng jiàn yī huí bié,néng dé jǐ shí nián shǎo shēn。

五月一日蒙替本官不得随例入关感怀献送相公

李频

五月倾朝谒紫宸,一朝无分在清尘。wǔ yuè qīng cháo yè zǐ chén,yī cháo wú fēn zài qīng chén。
含香已去星郎位,衣锦惟思婺女邻。hán xiāng yǐ qù xīng láng wèi,yī jǐn wéi sī wù nǚ lín。
折狱也曾为俗吏,劝农元本是耕人。zhé yù yě céng wèi sú lì,quàn nóng yuán běn shì gēng rén。
知将何事酬公道,只养生灵似养身。zhī jiāng hé shì chóu gōng dào,zhǐ yǎng shēng líng shì yǎng shēn。

送边将

李频

防秋戎马恐来奔,诏发将军出雁门。fáng qiū róng mǎ kǒng lái bēn,zhào fā jiāng jūn chū yàn mén。
遥领短兵登陇首,独横长剑向河源。yáo lǐng duǎn bīng dēng lǒng shǒu,dú héng zhǎng jiàn xiàng hé yuán。
悠扬落日黄云动,苍莽阴风白草翻。yōu yáng luò rì huáng yún dòng,cāng mǎng yīn fēng bái cǎo fān。
若纵干戈更深入,应闻收得到昆仑。ruò zòng gàn gē gèng shēn rù,yīng wén shōu dé dào kūn lún。

太和公主还宫

李频

天骄发使犯边尘,汉将推功遂夺亲。tiān jiāo fā shǐ fàn biān chén,hàn jiāng tuī gōng suì duó qīn。
离乱应无初去貌,死生难有却回身。lí luàn yīng wú chū qù mào,sǐ shēng nán yǒu què huí shēn。
禁花半老曾攀树,宫女多非旧识人。jìn huā bàn lǎo céng pān shù,gōng nǚ duō fēi jiù shí rén。
重上凤楼追故事,几多愁思向青春。zhòng shàng fèng lóu zhuī gù shì,jǐ duō chóu sī xiàng qīng chūn。

将赴黔州先寄本府中丞

李频

八月瞿塘到底翻,孤舟上得已销魂。bā yuè qú táng dào dǐ fān,gū zhōu shàng dé yǐ xiāo hún。
幕中职罢犹趋府,阙下官成未谢恩。mù zhōng zhí bà yóu qū fǔ,quē xià guān chéng wèi xiè ēn。
丹嶂耸空无过鸟,青林覆水有垂猿。dān zhàng sǒng kōng wú guò niǎo,qīng lín fù shuǐ yǒu chuí yuán。
感知肺腑终难说,从此辞归便扫门。gǎn zhī fèi fǔ zhōng nán shuō,cóng cǐ cí guī biàn sǎo mén。

和友人下第北游感怀

李频

圣代为儒可致身,谁知又别五陵春。shèng dài wèi rú kě zhì shēn,shuí zhī yòu bié wǔ líng chūn。
青门独出空归鸟,紫陌相逢尽醉人。qīng mén dú chū kōng guī niǎo,zǐ mò xiāng féng jǐn zuì rén。
江岛去寻垂钓远,塞山来见举头频。jiāng dǎo qù xún chuí diào yuǎn,sāi shān lái jiàn jǔ tóu pín。
且须共漉边城酒,何必陶家有白纶。qiě xū gòng lù biān chéng jiǔ,hé bì táo jiā yǒu bái lún。

乐游原春望

李频

五陵佳气晚氛氲,霸业雄图势自分。wǔ líng jiā qì wǎn fēn yūn,bà yè xióng tú shì zì fēn。
秦地山河连楚塞,汉家宫殿入青云。qín dì shān hé lián chǔ sāi,hàn jiā gōng diàn rù qīng yún。
未央树色春中见,长乐钟声月下闻。wèi yāng shù sè chūn zhōng jiàn,zhǎng lè zhōng shēng yuè xià wén。
无那杨华起愁思,满天飘落雪纷纷。wú nà yáng huá qǐ chóu sī,mǎn tiān piāo luò xuě fēn fēn。

黄雀行

李频

欲窃高仓集御河,翩翩疑渡畏秋波。yù qiè gāo cāng jí yù hé,piān piān yí dù wèi qiū bō。
朱宫晚树侵莺语,画阁香帘夺燕窠。zhū gōng wǎn shù qīn yīng yǔ,huà gé xiāng lián duó yàn kē。
疏影暗栖寒露重,空城饥噪暮烟多。shū yǐng àn qī hán lù zhòng,kōng chéng jī zào mù yān duō。
谁令不解高飞去,破宅荒庭有网罗。shuí lìng bù jiě gāo fēi qù,pò zhái huāng tíng yǒu wǎng luó。

长安寓居寄柏侍郎

李频

霜轻两鬓欲相侵,愁绪无端不可寻。shuāng qīng liǎng bìn yù xiāng qīn,chóu xù wú duān bù kě xún。
秦女红妆空觅伴,郢郎白雪少知音。qín nǚ hóng zhuāng kōng mì bàn,yǐng láng bái xuě shǎo zhī yīn。
长亭古木春光老,太华青烟晚更深。zhǎng tíng gǔ mù chūn guāng lǎo,tài huá qīng yān wǎn gèng shēn。
独向灞陵东北望,一封书寄万重心。dú xiàng bà líng dōng běi wàng,yī fēng shū jì wàn zhòng xīn。

春日思归

李频

春情不断若连环,一夕思归鬓欲斑。chūn qíng bù duàn ruò lián huán,yī xī sī guī bìn yù bān。
壮志未酬三尺剑,故乡空隔万重山。zhuàng zhì wèi chóu sān chǐ jiàn,gù xiāng kōng gé wàn zhòng shān。
音书断绝干戈后,亲友相逢梦寐间。yīn shū duàn jué gàn gē hòu,qīn yǒu xiāng féng mèng mèi jiān。
却羡浮云与飞鸟,因风吹去又吹还。què xiàn fú yún yǔ fēi niǎo,yīn fēng chuī qù yòu chuī hái。

朔中即事

李频

关门南北杂戎夷,草木秋来即出师。guān mén nán běi zá róng yí,cǎo mù qiū lái jí chū shī。
落日风沙长暝早,穷冬雨雪转春迟。luò rì fēng shā zhǎng míng zǎo,qióng dōng yǔ xuě zhuǎn chūn chí。
山头堠火孤明后,星外行人四绝时。shān tóu hòu huǒ gū míng hòu,xīng wài xíng rén sì jué shí。
自古边功何不立,汉家中外自相疑。zì gǔ biān gōng hé bù lì,hàn jiā zhōng wài zì xiāng yí。

感怀献门下相公

李频

谁云郎选不由诗,上相怜才积有时。shuí yún láng xuǎn bù yóu shī,shàng xiāng lián cái jī yǒu shí。
却是龙钟到门晚,终非稽古致身迟。què shì lóng zhōng dào mén wǎn,zhōng fēi jī gǔ zhì shēn chí。
谋将郡印归难遂,读著家书坐欲痴。móu jiāng jùn yìn guī nán suì,dú zhù jiā shū zuò yù chī。
日望南宫看列宿,迢迢婺女与乡比。rì wàng nán gōng kàn liè sù,tiáo tiáo wù nǚ yǔ xiāng bǐ。

赠长城庾将军

李频

初年三十拜将军,近代英雄独未闻。chū nián sān shí bài jiāng jūn,jìn dài yīng xióng dú wèi wén。
向国报恩心比石,辞天作镇气凌云。xiàng guó bào ēn xīn bǐ shí,cí tiān zuò zhèn qì líng yún。
逆风走马貂裘卷,望塞悬弧雁阵分。nì fēng zǒu mǎ diāo qiú juǎn,wàng sāi xuán hú yàn zhèn fēn。
定拥节麾从此去,安西大破犬戎群。dìng yōng jié huī cóng cǐ qù,ān xī dà pò quǎn róng qún。