古诗词

浣溪沙·其二寿潘宰

方岳

夜醉渊明把菊图。yè zuì yuān míng bǎ jú tú。
宿酲扶晓又冰壶。sù chéng fú xiǎo yòu bīng hú。
秋香留得伴双凫。qiū xiāng liú dé bàn shuāng fú。
并日满浮金凿落,明年初赐玉茱萸。bìng rì mǎn fú jīn záo luò,míng nián chū cì yù zhū yú。
更书欲上有除书。gèng shū yù shàng yǒu chú shū。
方岳

方岳

方岳(1199~1262),南宋诗人、词人。字巨山,号秋崖。祁门(今属安徽)人。绍定五年(1232)进士,授淮东安抚司□官。淳□中,以工部郎官充任赵葵淮南幕中参议官。后调知南康军。后因触犯湖广总领贾似道,被移治邵武军。后知袁州,因得罪权贵丁大全,被弹劾罢官。后复被起用知抚州,又因与贾似道的旧嫌而取消任命。 方岳的作品>>

猜您喜欢

次韵酬率翁

方岳

但得清溪裹草堂,溪头山色有炎凉。dàn dé qīng xī guǒ cǎo táng,xī tóu shān sè yǒu yán liáng。
秋崖一出四年矣,想见松花满石床。qiū yá yī chū sì nián yǐ,xiǎng jiàn sōng huā mǎn shí chuáng。

山樊

方岳

只有江梅合是兄,水仙终似号夫人。zhǐ yǒu jiāng méi hé shì xiōng,shuǐ xiān zhōng shì hào fū rén。
季方政尔难为弟,每恨诗评未逼真。jì fāng zhèng ěr nán wèi dì,měi hèn shī píng wèi bī zhēn。

山樊

方岳

竹屋寒无石鼎烟,春风吹作白龙涎。zhú wū hán wú shí dǐng yān,chūn fēng chuī zuò bái lóng xián。
平生奇处何关染,字以山樊亦自然。píng shēng qí chù hé guān rǎn,zì yǐ shān fán yì zì rán。

重宿储文

方岳

只有诗囊澹似僧,却嫌官屋冷于冰。zhǐ yǒu shī náng dàn shì sēng,què xián guān wū lěng yú bīng。
桃花尽赖春风笑,惯与刘郎面熟能。táo huā jǐn lài chūn fēng xiào,guàn yǔ liú láng miàn shú néng。

次韵别友

方岳

长汀草色恨连天,一片飞红涨绿川。zhǎng tīng cǎo sè hèn lián tiān,yī piàn fēi hóng zhǎng lǜ chuān。
寒入湘帘君又去,只随燕子过年年。hán rù xiāng lián jūn yòu qù,zhǐ suí yàn zi guò nián nián。

有客

方岳

晚径云深雨未干,爱闲有客过方干。wǎn jìng yún shēn yǔ wèi gàn,ài xián yǒu kè guò fāng gàn。
茶瓯之外无祗待,清坐不言松韵寒。chá ōu zhī wài wú zhī dài,qīng zuò bù yán sōng yùn hán。

夏夜

方岳

河汉微明星乍稀,碧莲香湿袭人衣。hé hàn wēi míng xīng zhà xī,bì lián xiāng shī xí rén yī。
夜凉如水琉璃滑,自起开窗放月归。yè liáng rú shuǐ liú lí huá,zì qǐ kāi chuāng fàng yuè guī。

山家

方岳

午阴蒙密路萦纡,两两丽黄对引雏。wǔ yīn méng mì lù yíng yū,liǎng liǎng lì huáng duì yǐn chú。
自可曲肱惊短梦,南山丛薄有於菟。zì kě qū gōng jīng duǎn mèng,nán shān cóng báo yǒu yú tú。

山家

方岳

明月相看未厌贫,好风无价一披襟。míng yuè xiāng kàn wèi yàn pín,hǎo fēng wú jià yī pī jīn。
苔檐不扫少来往,两部鸣蛙草自深。tái yán bù sǎo shǎo lái wǎng,liǎng bù míng wā cǎo zì shēn。

夜大风

方岳

一夜东风太放颠,草塘打破钓鱼船。yī yè dōng fēng tài fàng diān,cǎo táng dǎ pò diào yú chuán。
赖渠自任修船费,无数乱堆榆荚钱。lài qú zì rèn xiū chuán fèi,wú shù luàn duī yú jiá qián。

夜雨屋漏

方岳

莫怨乖龙横见治,满床诗卷尽淋漓。mò yuàn guāi lóng héng jiàn zhì,mǎn chuáng shī juǎn jǐn lín lí。
人间书疏何为者,径挽天河一洗之。rén jiān shū shū hé wèi zhě,jìng wǎn tiān hé yī xǐ zhī。

重午

方岳

重午无人肯访临,竹低沙浅绿连阴。zhòng wǔ wú rén kěn fǎng lín,zhú dī shā qiǎn lǜ lián yīn。
倚松自读离骚坐,一笑独醒江水深。yǐ sōng zì dú lí sāo zuò,yī xiào dú xǐng jiāng shuǐ shēn。

茉莉

方岳

闽雨揉香摘未稀,钩帘顿觉暑风微。mǐn yǔ róu xiāng zhāi wèi xī,gōu lián dùn jué shǔ fēng wēi。
只应雪外梅花笑,肯与儿曹入枕帏。zhǐ yīng xuě wài méi huā xiào,kěn yǔ ér cáo rù zhěn wéi。

素馨

方岳

雪骨冰肌合耐寒,怕寒却不离家山。xuě gǔ bīng jī hé nài hán,pà hán què bù lí jiā shān。
老夫怀土与渠等,一钁移来得许顽。lǎo fū huái tǔ yǔ qú děng,yī jué yí lái dé xǔ wán。

次韵杨梅

方岳

筠笼带雨摘初残,粟粟生寒鹤项殷。yún lóng dài yǔ zhāi chū cán,sù sù shēng hán hè xiàng yīn。
众口但便甜似蜜,宁知奇处是微酸。zhòng kǒu dàn biàn tián shì mì,níng zhī qí chù shì wēi suān。