古诗词

唐彦谦

春风向杨柳,能事尽风流。chūn fēng xiàng yáng liǔ,néng shì jǐn fēng liú。
有意疑张绪,无情见莫愁。yǒu yì yí zhāng xù,wú qíng jiàn mò chóu。
依然金谷在,宁免武昌偷。yī rán jīn gǔ zài,níng miǎn wǔ chāng tōu。
前路难回首,何须苦映楼。qián lù nán huí shǒu,hé xū kǔ yìng lóu。

唐彦谦

唐并州晋阳人,字茂业,隐居鹿门山,自号鹿门先生。唐持子。师温庭筠,工七言诗。多通技艺,负才无所屈。僖宗乾符末,避乱汉南。王重荣镇河中,辟为从事,累表为节度副使,历晋、绛州刺史。光启末,重荣军乱,彦谦贬兴元参军事。节度使杨守亮表为判官,迁副使。官终阆、壁州刺史。有《鹿门先生集》。 唐彦谦的作品>>

猜您喜欢

春深独行马上有作

唐彦谦

日烈风高野草香,百花狼籍柳披猖。rì liè fēng gāo yě cǎo xiāng,bǎi huā láng jí liǔ pī chāng。
连天瑞霭千门远,夹道新阴九陌长。lián tiān ruì ǎi qiān mén yuǎn,jiā dào xīn yīn jiǔ mò zhǎng。
众饮不欢逃席酒,独行无味放游缰。zhòng yǐn bù huān táo xí jiǔ,dú xíng wú wèi fàng yóu jiāng。
年来与问闲游者,若个伤春向路旁。nián lái yǔ wèn xián yóu zhě,ruò gè shāng chūn xiàng lù páng。

木兰

唐彦谦

众花摇落正无憀,脉脉芳丛契后凋。zhòng huā yáo luò zhèng wú liáo,mài mài fāng cóng qì hòu diāo。
舒卷绿苞临小槛,剪裁檀的缀长条。shū juǎn lǜ bāo lín xiǎo kǎn,jiǎn cái tán de zhuì zhǎng tiáo。
独当春尽情何限,尚有秋期别未遥。dú dāng chūn jǐn qíng hé xiàn,shàng yǒu qiū qī bié wèi yáo。
桃叶近来消息绝,见君长忆渡江桡。táo yè jìn lái xiāo xī jué,jiàn jūn zhǎng yì dù jiāng ráo。

望岳时贼据华夏

唐彦谦

长路风埃隔楚氛,忽惊神岳映朝曛。zhǎng lù fēng āi gé chǔ fēn,hū jīng shén yuè yìng cháo xūn。
削成绝壁五千仞,高揖泥金七十君。xuē chéng jué bì wǔ qiān rèn,gāo yī ní jīn qī shí jūn。
祝史秘辞今莫睹,从臣嘉颂久无闻。zhù shǐ mì cí jīn mò dǔ,cóng chén jiā sòng jiǔ wú wén。
幽人闲望封中地,好为吾皇起白云。yōu rén xián wàng fēng zhōng dì,hǎo wèi wú huáng qǐ bái yún。

蒙谷山

唐彦谦

蒙谷山低碧海枯,仲君闲坐说麻姑。méng gǔ shān dī bì hǎi kū,zhòng jūn xián zuò shuō má gū。
遥天鹤语知虚实,长夜神光竟有无。yáo tiān hè yǔ zhī xū shí,zhǎng yè shén guāng jìng yǒu wú。
秘祝斋心开九转,侍臣回首听三呼。mì zhù zhāi xīn kāi jiǔ zhuǎn,shì chén huí shǒu tīng sān hū。
交朋漫信文成术,短烛瑶坛漏满壶。jiāo péng màn xìn wén chéng shù,duǎn zhú yáo tán lòu mǎn hú。

唐彦谦

雪菊金英两断肠,蝶翎蜂鼻带清香。xuě jú jīn yīng liǎng duàn cháng,dié líng fēng bí dài qīng xiāng。
寒村宿雾临幽径,废苑斜晖傍短墙。hán cūn sù wù lín yōu jìng,fèi yuàn xié huī bàng duǎn qiáng。
近取松筠为伴侣,远将桃李作参商。jìn qǔ sōng yún wèi bàn lǚ,yuǎn jiāng táo lǐ zuò cān shāng。
年来病肺疏杯酒,每忆龙山似故乡。nián lái bìng fèi shū bēi jiǔ,měi yì lóng shān shì gù xiāng。

唐彦谦

托根蟠泰华,倚干蚀莓苔。tuō gēn pán tài huá,yǐ gàn shí méi tái。
谁云山泽间,而无梁栋材。shuí yún shān zé jiān,ér wú liáng dòng cái。

兰二首其一

唐彦谦

清风摇翠环,凉露滴苍玉。qīng fēng yáo cuì huán,liáng lù dī cāng yù。
美人胡不纫,幽香蔼空谷。měi rén hú bù rèn,yōu xiāng ǎi kōng gǔ。

春草

唐彦谦

随梦入池塘,无心在金谷。suí mèng rù chí táng,wú xīn zài jīn gǔ。
春风自年年,吹遍天涯绿。chūn fēng zì nián nián,chuī biàn tiān yá lǜ。

唐彦谦

相聚即为邻,烟火自成簇。xiāng jù jí wèi lín,yān huǒ zì chéng cù。
约伴过前溪,撑破蘼芜绿。yuē bàn guò qián xī,chēng pò mí wú lǜ。

小院

唐彦谦

小院无人夜,烟斜月转明。xiǎo yuàn wú rén yè,yān xié yuè zhuǎn míng。
清宵易惆怅,不必有离情。qīng xiāo yì chóu chàng,bù bì yǒu lí qíng。

春雪初霁杏花正芳月上夜吟

唐彦谦

霁景明如练,繁英杏正芳。jì jǐng míng rú liàn,fán yīng xìng zhèng fāng。
姮娥应有语,悔共雪争光。héng é yīng yǒu yǔ,huǐ gòng xuě zhēng guāng。

文惠宫人

唐彦谦

认得前家令,宫人泪满裾。rèn dé qián jiā lìng,gōng rén lèi mǎn jū。
不知梁佐命,全是沈尚书。bù zhī liáng zuǒ mìng,quán shì shěn shàng shū。

赠窦尊师

唐彦谦

我爱窦高士,弃官仍在家。wǒ ài dòu gāo shì,qì guān réng zài jiā。
为嫌句漏令,兼不要丹砂。wèi xián jù lòu lìng,jiān bù yào dān shā。

秋葵

唐彦谦

月瓣团栾剪赭罗,长条排蕊缀鸣珂。yuè bàn tuán luán jiǎn zhě luó,zhǎng tiáo pái ruǐ zhuì míng kē。
倾阳一点丹心在,承得中天雨露多。qīng yáng yī diǎn dān xīn zài,chéng dé zhōng tiān yǔ lù duō。

春草

唐彦谦

天北天南绕路边,托根无处不延绵。tiān běi tiān nán rào lù biān,tuō gēn wú chù bù yán mián。
萋萋总是无情物,吹绿东风又一年。qī qī zǒng shì wú qíng wù,chuī lǜ dōng fēng yòu yī nián。
1111234567»