古诗词

樊登见寄四首

唐彦谦

新辞剪秋水,洗我胸中尘。xīn cí jiǎn qiū shuǐ,xǐ wǒ xiōng zhōng chén。
无由惬良会,极目空怀人。wú yóu qiè liáng huì,jí mù kōng huái rén。
醉来拔剑歌,字字皆阳春。zuì lái bá jiàn gē,zì zì jiē yáng chūn。

唐彦谦

唐并州晋阳人,字茂业,隐居鹿门山,自号鹿门先生。唐持子。师温庭筠,工七言诗。多通技艺,负才无所屈。僖宗乾符末,避乱汉南。王重荣镇河中,辟为从事,累表为节度副使,历晋、绛州刺史。光启末,重荣军乱,彦谦贬兴元参军事。节度使杨守亮表为判官,迁副使。官终阆、壁州刺史。有《鹿门先生集》。 唐彦谦的作品>>

猜您喜欢

题虔僧室

唐彦谦

何缘春恨贮离忧,欲入空门万事休。hé yuán chūn hèn zhù lí yōu,yù rù kōng mén wàn shì xiū。
水月定中何所谓,也颦眉黛托腮愁。shuǐ yuè dìng zhōng hé suǒ wèi,yě pín méi dài tuō sāi chóu。

楼上偶题

唐彦谦

尘土无因狎隐沦,青山一望每伤神。chén tǔ wú yīn xiá yǐn lún,qīng shān yī wàng měi shāng shén。
可能前岭空乔木,应有怀才抱器人。kě néng qián lǐng kōng qiáo mù,yīng yǒu huái cái bào qì rén。

亲仁里闻猿

唐彦谦

朱雀街东半夜惊,楚魂湘梦两徒清。zhū què jiē dōng bàn yè jīng,chǔ hún xiāng mèng liǎng tú qīng。
五更撩乱趋朝火,满口尘埃亦数声。wǔ gèng liāo luàn qū cháo huǒ,mǎn kǒu chén āi yì shù shēng。

闻李渎司勋下世

唐彦谦

异乡丹旐已飘扬,一顾深知实未亡。yì xiāng dān zhào yǐ piāo yáng,yī gù shēn zhī shí wèi wáng。
任被褚裒泉下笑,重将北面哭真长。rèn bèi chǔ póu quán xià xiào,zhòng jiāng běi miàn kū zhēn zhǎng。

试夜题省廊桂

唐彦谦

麻衣穿穴两京尘,十见东堂绿桂春。má yī chuān xué liǎng jīng chén,shí jiàn dōng táng lǜ guì chūn。
今日竞飞杨叶箭,魏舒休作画筹人。jīn rì jìng fēi yáng yè jiàn,wèi shū xiū zuò huà chóu rén。

竹风

唐彦谦

竹映风窗数阵斜,旅人愁坐思无涯。zhú yìng fēng chuāng shù zhèn xié,lǚ rén chóu zuò sī wú yá。
夜来留得江湖梦,全为乾声似荻花。yè lái liú dé jiāng hú mèng,quán wèi qián shēng shì dí huā。

长溪秋望

唐彦谦

柳短莎长溪水流,雨微烟暝立溪头。liǔ duǎn shā zhǎng xī shuǐ liú,yǔ wēi yān míng lì xī tóu。
寒鸦闪闪前山去,杜曲黄昏独自愁。hán yā shǎn shǎn qián shān qù,dù qū huáng hūn dú zì chóu。

严子陵

唐彦谦

严陵情性是真狂,抵触三公傲帝王。yán líng qíng xìng shì zhēn kuáng,dǐ chù sān gōng ào dì wáng。
不怕旧交嗔僭越,唤他侯霸作君房。bù pà jiù jiāo chēn jiàn yuè,huàn tā hóu bà zuò jūn fáng。

北齐

唐彦谦

草草招提强据鞍,周师乘胜莫回看。cǎo cǎo zhāo tí qiáng jù ān,zhōu shī chéng shèng mò huí kàn。
背城肯战知虚实,争奈人前忍笑难。bèi chéng kěn zhàn zhī xū shí,zhēng nài rén qián rěn xiào nán。

楚世家

唐彦谦

偏信由来惑是非,一言邪佞脱危机。piān xìn yóu lái huò shì fēi,yī yán xié nìng tuō wēi jī。
张仪重入怀王手,驷马安车却放归。zhāng yí zhòng rù huái wáng shǒu,sì mǎ ān chē què fàng guī。

骊山道中

唐彦谦

月殿真妃下彩烟,渔阳追虏及汤泉。yuè diàn zhēn fēi xià cǎi yān,yú yáng zhuī lǔ jí tāng quán。
君王指点新丰树,几不亲留七宝鞭。jūn wáng zhǐ diǎn xīn fēng shù,jǐ bù qīn liú qī bǎo biān。

韦曲

唐彦谦

欲写愁肠愧不才,多情练漉已低摧。yù xiě chóu cháng kuì bù cái,duō qíng liàn lù yǐ dī cuī。
穷郊二月初离别,独傍寒村嗅野梅。qióng jiāo èr yuè chū lí bié,dú bàng hán cūn xiù yě méi。

黄子陂荷花

唐彦谦

十顷狂风撼曲尘,缘堤照水露红新。shí qǐng kuáng fēng hàn qū chén,yuán dī zhào shuǐ lù hóng xīn。
世间花气皆愁绝,恰是莲香更恼人。shì jiān huā qì jiē chóu jué,qià shì lián xiāng gèng nǎo rén。

野行

唐彦谦

蝶恋晚花终不去,鸥逢春水固难飞。dié liàn wǎn huā zhōng bù qù,ōu féng chūn shuǐ gù nán fēi。
野人心地都无著,伴蝶随鸥亦不归。yě rén xīn dì dōu wú zhù,bàn dié suí ōu yì bù guī。

牡丹

唐彦谦

青帝于君事分偏,秾堆浮艳倚朱门。qīng dì yú jūn shì fēn piān,nóng duī fú yàn yǐ zhū mén。
虽然占得笙歌地,将甚酬他雨露恩。suī rán zhàn dé shēng gē dì,jiāng shén chóu tā yǔ lù ēn。
111«2345678