古诗词

兰陵王

秦观

雨初歇。yǔ chū xiē。
帘卷一钩淡月。lián juǎn yī gōu dàn yuè。
望河汉、几点疏星,冉冉纤云度林樾。wàng hé hàn jǐ diǎn shū xīng,rǎn rǎn xiān yún dù lín yuè。
此景清更绝。cǐ jǐng qīng gèng jué。
谁念温柔蕴结。shuí niàn wēn róu yùn jié。
孤灯暗,独步华堂,蟋蟀莎阶弄时节。gū dēng àn,dú bù huá táng,xī shuài shā jiē nòng shí jié。
沉思恨难说。chén sī hèn nán shuō。
忆花底相逢,亲赠罗缬。yì huā dǐ xiāng féng,qīn zèng luó xié。
春鸿秋雁轻离别。chūn hóng qiū yàn qīng lí bié。
拟寻个锦鳞,寄将尺素,又恐烟波路隔越。nǐ xún gè jǐn lín,jì jiāng chǐ sù,yòu kǒng yān bō lù gé yuè。
歌残唾壶缺。gē cán tuò hú quē。
凄咽。qī yàn。
意空切。yì kōng qiè。
但醉损琼卮,望断蔗瑶阙。dàn zuì sǔn qióng zhī,wàng duàn zhè yáo quē。
御沟曾解流红叶。yù gōu céng jiě liú hóng yè。
待何日重见,霓裳听彻。dài hé rì zhòng jiàn,ní shang tīng chè。
彩楼天远,夜夜襟袖染啼血。cǎi lóu tiān yuǎn,yè yè jīn xiù rǎn tí xuè。
秦观

秦观

秦观(1049-1100)字太虚,又字少游,别号邗沟居士,世称淮海先生。汉族,北宋高邮(今江苏)人,官至太学博士,国史馆编修。秦观一 生坎坷,所写诗词,高古沉重,寄托身世,感人至深。秦观生前行踪所至之处,多有遗迹。如浙江杭州的秦少游祠,丽水的秦少游塑像、淮海先生祠、莺花亭;青田的秦学士祠;湖南郴州三绝碑;广西横县的海棠亭、醉乡亭、淮海堂、淮海书院等。秦观墓在无锡惠山之北粲山上,墓碑上书“秦龙图墓”几个大字。有秦家村、秦家大院以及省级文物保护单位古文游台。 秦观的作品>>

猜您喜欢

春日杂兴十首其二

秦观

寝瘵倦文史,驾言从遨嬉。qǐn zhài juàn wén shǐ,jià yán cóng áo xī。
飔风举遥溆,规日丽清漪。sī fēng jǔ yáo xù,guī rì lì qīng yī。
含桃粲朱实,杜若怀碧滋。hán táo càn zhū shí,dù ruò huái bì zī。
娉娉弱絮堕,圉圉文鲂驰。pīng pīng ruò xù duò,yǔ yǔ wén fáng chí。
明霞廓远瞩,哀禽搅离思。míng xiá kuò yuǎn zhǔ,āi qín jiǎo lí sī。
缛草天际合,孤云川上移。rù cǎo tiān jì hé,gū yún chuān shàng yí。
宽闲绝轮鞅,重复多路歧。kuān xián jué lún yāng,zhòng fù duō lù qí。
信美难久伫,归欤从所治。xìn měi nán jiǔ zhù,guī yú cóng suǒ zhì。

春日杂兴十首其二

秦观

艺籍燔祖龙,斯文就沦丧。yì jí fán zǔ lóng,sī wén jiù lún sàng。
帝矜黔首愚,诸隽出相望。dì jīn qián shǒu yú,zhū juàn chū xiāng wàng。
扬马操宏纲,韩柳激颓浪。yáng mǎ cāo hóng gāng,hán liǔ jī tuí làng。
建安妙讴吟,风概亦超放。jiàn ān miào ōu yín,fēng gài yì chāo fàng。
玉绳带华月,艳艳青冥上。yù shéng dài huá yuè,yàn yàn qīng míng shàng。
奕世希末光,经纬得无妄。yì shì xī mò guāng,jīng wěi dé wú wàng。
儿曹独何事,诋斥几覆酱。ér cáo dú hé shì,dǐ chì jǐ fù jiàng。
原心良自诬,猥欲私所尚。yuán xīn liáng zì wū,wěi yù sī suǒ shàng。
螳螂拒飞辙,精卫填溟涨。táng láng jù fēi zhé,jīng wèi tián míng zhǎng。
咄咄徒尔为,东海固无恙。duō duō tú ěr wèi,dōng hǎi gù wú yàng。
鹓鸾日雕灭,黄口纷冗长。yuān luán rì diāo miè,huáng kǒu fēn rǒng zhǎng。
投袂睇层霄,兹怀谁与亮。tóu mèi dì céng xiāo,zī huái shuí yǔ liàng。

和孙莘老题召伯斗野亭

秦观

淮海破冬仲,雪霜滋不平。huái hǎi pò dōng zhòng,xuě shuāng zī bù píng。
菱荷枯折尽,积水寒更清。líng hé kū zhé jǐn,jī shuǐ hán gèng qīng。
辍棹得佳观,湖天绕朱甍。chuò zhào dé jiā guān,hú tiān rào zhū méng。
信美无与娱,浊醪聊自倾。xìn měi wú yǔ yú,zhuó láo liáo zì qīng。
北眺桑梓国,悠然白云生。běi tiào sāng zǐ guó,yōu rán bái yún shēng。
南望古邗沟,沧波带芜城。nán wàng gǔ hán gōu,cāng bō dài wú chéng。
村墟翳茅竹,孤烟起晨烹。cūn xū yì máo zhú,gū yān qǐ chén pēng。
檐间鸟声落,客子念当行。yán jiān niǎo shēng luò,kè zi niàn dāng xíng。
揽衣视日景,薄阴漏微明。lǎn yī shì rì jǐng,báo yīn lòu wēi míng。
何时复来游,春风发鲜荣。hé shí fù lái yóu,chūn fēng fā xiān róng。

和东坡红鞓带

秦观

君不见相如容貌穷不枯,卓氏耻之分百奴。jūn bù jiàn xiāng rú róng mào qióng bù kū,zhuó shì chǐ zhī fēn bǎi nú。
一朝奉指使筇笮,驷马赤车从万夫。yī cháo fèng zhǐ shǐ qióng zé,sì mǎ chì chē cóng wàn fū。
仲元君平更高妙,寄食耕卜霜眉须。zhòng yuán jūn píng gèng gāo miào,jì shí gēng bo shuāng méi xū。
两川人物古不乏,数子风流今可无。liǎng chuān rén wù gǔ bù fá,shù zi fēng liú jīn kě wú。
参军少年饱经术,期作侍中司御壶。cān jūn shǎo nián bǎo jīng shù,qī zuò shì zhōng sī yù hú。
老披青衫更矍铄,上马不用儿孙扶。lǎo pī qīng shān gèng jué shuò,shàng mǎ bù yòng ér sūn fú。
一朝忽解印绶去,耻将诗礼攘裙襦。yī cháo hū jiě yìn shòu qù,chǐ jiāng shī lǐ rǎng qún rú。
悬知百年事已定,却笑列仙形甚臞。xuán zhī bǎi nián shì yǐ dìng,què xiào liè xiān xíng shén qú。
东阡北陌西风入,瑞草桥边人叫呼。dōng qiān běi mò xī fēng rù,ruì cǎo qiáo biān rén jiào hū。
想见红围照白发,颓然醉卧文君垆。xiǎng jiàn hóng wéi zhào bái fā,tuí rán zuì wò wén jūn lú。

和王忠玉提刑

秦观

嵩峰何其高,峰高气尤清。sōng fēng hé qí gāo,fēng gāo qì yóu qīng。
念昔秋欲老,从公峰下行。niàn xī qiū yù lǎo,cóng gōng fēng xià xíng。
古木上参天,哀禽报新晴。gǔ mù shàng cān tiān,āi qín bào xīn qíng。
修涂云外转,槁叶风中零。xiū tú yún wài zhuǎn,gǎo yè fēng zhōng líng。
曛黑度伊水,眇然古今情。xūn hēi dù yī shuǐ,miǎo rán gǔ jīn qíng。
黎明出龙门,山川莽难名。lí míng chū lóng mén,shān chuān mǎng nán míng。
信美非吾土,顾瞻怀楚萍。xìn měi fēi wú tǔ,gù zhān huái chǔ píng。
美人天一方,伤哉谁目成。měi rén tiān yī fāng,shāng zāi shuí mù chéng。
黄绶我聊尔,白鸥公勿惊。huáng shòu wǒ liáo ěr,bái ōu gōng wù jīng。
糟醨可餔啜,古人忌偏醒。zāo lí kě bù chuài,gǔ rén jì piān xǐng。

题杨康功醉道士石

秦观

黄冠初饮何人酒,径醉颓然不知久。huáng guān chū yǐn hé rén jiǔ,jìng zuì tuí rán bù zhī jiǔ。
风吹化石楚山阿,藤蔓缠身藓封口。fēng chuī huà shí chǔ shān ā,téng màn chán shēn xiǎn fēng kǒu。
常随白鹤亦飞去,但有衣冠同不朽。cháng suí bái hè yì fēi qù,dàn yǒu yī guān tóng bù xiǔ。
异物终为贤俊得,野老田夫岂宜有。yì wù zhōng wèi xián jùn dé,yě lǎo tián fū qǐ yí yǒu。
华阴杨公香桉吏,一见遂作忘年友。huá yīn yáng gōng xiāng ān lì,yī jiàn suì zuò wàng nián yǒu。
日暮西垣视草归,往往对之倾数斗。rì mù xī yuán shì cǎo guī,wǎng wǎng duì zhī qīng shù dòu。
大梦之间无定论,启母望夫天所诱。dà mèng zhī jiān wú dìng lùn,qǐ mǔ wàng fū tiān suǒ yòu。
谷城或与子房期,西域更为陈那吼。gǔ chéng huò yǔ zi fáng qī,xī yù gèng wèi chén nà hǒu。
我疑黄冠反见玩,若此坚顽定醒否。wǒ yí huáng guān fǎn jiàn wán,ruò cǐ jiān wán dìng xǐng fǒu。
何当一笑凌苍霞,顾谢主人聊举手。hé dāng yī xiào líng cāng xiá,gù xiè zhǔ rén liáo jǔ shǒu。

送蔡子骧用蔡子骏韵

秦观

越绝山川远相属,万壑千岩抱青绿。yuè jué shān chuān yuǎn xiāng shǔ,wàn hè qiān yán bào qīng lǜ。
卧龙一峰称是奇,绕趾清漪如带束。wò lóng yī fēng chēng shì qí,rào zhǐ qīng yī rú dài shù。
镜水春生鹢尾衔,稽山日暮猿声续。jìng shuǐ chūn shēng yì wěi xián,jī shān rì mù yuán shēng xù。
三休上与蓬莱接,登眺使人遗宠辱。sān xiū shàng yǔ péng lái jiē,dēng tiào shǐ rén yí chǒng rǔ。
我昔东游观禹穴,痛饮狂歌得所欲。wǒ xī dōng yóu guān yǔ xué,tòng yǐn kuáng gē dé suǒ yù。
上天何曾有官府,鸾凤日日遭鞭扑。shàng tiān hé céng yǒu guān fǔ,luán fèng rì rì zāo biān pū。
僧坊画壁阅几遍,神妙难忘独金粟。sēng fāng huà bì yuè jǐ biàn,shén miào nán wàng dú jīn sù。
华胥梦断已十年,又见春风煮饧粥。huá xū mèng duàn yǐ shí nián,yòu jiàn chūn fēng zhǔ táng zhōu。
苎罗若耶固依旧,可怜云月谁追逐。zhù luó ruò yé gù yī jiù,kě lián yún yuè shuí zhuī zhú。
故人淡泊出天性,鹪鹩巢林一枝足。gù rén dàn pō chū tiān xìng,jiāo liáo cháo lín yī zhī zú。
不肯弦歌甘筦库,还同市门隐梅福。bù kěn xián gē gān guǎn kù,hái tóng shì mén yǐn méi fú。
惟应月下小丛歌,尚有哀音传旧俗。wéi yīng yuè xià xiǎo cóng gē,shàng yǒu āi yīn chuán jiù sú。

饮酒诗四首

秦观

我观人间世,无如醉中真。wǒ guān rén jiān shì,wú rú zuì zhōng zhēn。
虚空为消陨,况乃百忧身。xū kōng wèi xiāo yǔn,kuàng nǎi bǎi yōu shēn。
惜哉知此晚,坐令华发新。xī zāi zhī cǐ wǎn,zuò lìng huá fā xīn。
圣人难骤得,得且致贤人。shèng rén nán zhòu dé,dé qiě zhì xián rén。

饮酒诗四首

秦观

左手持蟹螯,举觞属云汉。zuǒ shǒu chí xiè áo,jǔ shāng shǔ yún hàn。
天生此神物,为我洗忧患。tiān shēng cǐ shén wù,wèi wǒ xǐ yōu huàn。
山川同恍惚,鱼鸟共萧散。shān chuān tóng huǎng hū,yú niǎo gòng xiāo sàn。
客至壶自倾,欲去不容间。kè zhì hú zì qīng,yù qù bù róng jiān。

饮酒诗四首

秦观

客从南方来,酌我一瓯茗。kè cóng nán fāng lái,zhuó wǒ yī ōu míng。
我酌初不啜,彊啜且复醒。wǒ zhuó chū bù chuài,jiàng chuài qiě fù xǐng。
既凿浑沌氏,遂出华胥境。jì záo hún dùn shì,suì chū huá xū jìng。
操戈逐儒生,举觞还酩酊。cāo gē zhú rú shēng,jǔ shāng hái mǐng dīng。

饮酒诗四首

秦观

雷觞淡如水,经年不濡唇。léi shāng dàn rú shuǐ,jīng nián bù rú chún。
爰有扰龙系,为造英灵春。yuán yǒu rǎo lóng xì,wèi zào yīng líng chūn。
英灵韵甚高,蒲萄难为邻。yīng líng yùn shén gāo,pú táo nán wèi lín。
他年血食汝,应配杜康神。tā nián xuè shí rǔ,yīng pèi dù kāng shén。

艇斋

秦观

平生乐渔钓,放浪江湖间。píng shēng lè yú diào,fàng làng jiāng hú jiān。
兀兀寄幽艇,不忧浪如山。wù wù jì yōu tǐng,bù yōu làng rú shān。
闻君城郭居,左右群书环。wén jūn chéng guō jū,zuǒ yòu qún shū huán。
有斋亦名艇,何时许追攀。yǒu zhāi yì míng tǐng,hé shí xǔ zhuī pān。
钓古不钓今,所得孔与颜。diào gǔ bù diào jīn,suǒ dé kǒng yǔ yán。
不然如尔祖,跨鹤出云寰。bù rán rú ěr zǔ,kuà hè chū yún huán。

和裴仲谟放兔行

秦观

兔饥食山林,兔渴饮川泽。tù jī shí shān lín,tù kě yǐn chuān zé。
与人不瑕玼,焉用苦求索。yǔ rén bù xiá cǐ,yān yòng kǔ qiú suǒ。
天寒草枯死,见窘何太迫。tiān hán cǎo kū sǐ,jiàn jiǒng hé tài pò。
上有苍鹰祸,下有黄犬厄。shàng yǒu cāng yīng huò,xià yǒu huáng quǎn è。
一死无足悲,所耻败头额。yī sǐ wú zú bēi,suǒ chǐ bài tóu é。
敢期挥金遇,倒橐无难色。gǎn qī huī jīn yù,dào tuó wú nán sè。
虽乖猎者意,颇塞仁人责。suī guāi liè zhě yì,pǒ sāi rén rén zé。
兔兮兔兮听我言,月中仙子最汝怜。tù xī tù xī tīng wǒ yán,yuè zhōng xiān zi zuì rǔ lián。
不如亟返月中宿,休顾商岩并岳麓。bù rú jí fǎn yuè zhōng sù,xiū gù shāng yán bìng yuè lù。

和裴仲谟摘白须行

秦观

仲将题凌云,比讫须尽白。zhòng jiāng tí líng yún,bǐ qì xū jǐn bái。
陆展媚侧室,星星染为黑。lù zhǎn mèi cè shì,xīng xīng rǎn wèi hēi。
人生如寄耳,况复形与色。rén shēng rú jì ěr,kuàng fù xíng yǔ sè。
泽壑藏山舟,夜半输有力。zé hè cáng shān zhōu,yè bàn shū yǒu lì。
厖眉三不遇,已矣何所惜。páng méi sān bù yù,yǐ yǐ hé suǒ xī。
二毛赋秋兴,自爱颇姑息。èr máo fù qiū xīng,zì ài pǒ gū xī。
闻诸古竺乾,毛发因地得。wén zhū gǔ zhú qián,máo fā yīn dì dé。
数穷反其本,蝼蚁得而食。shù qióng fǎn qí běn,lóu yǐ dé ér shí。
妙年光可鉴,烱若鸦羽戢。miào nián guāng kě jiàn,jiǒng ruò yā yǔ jí。
映梳渐萧肃,变化了无隙。yìng shū jiàn xiāo sù,biàn huà le wú xì。
所以梵志云,昔人已非昔。suǒ yǐ fàn zhì yún,xī rén yǐ fēi xī。
皤然君勿笑,子羽以貌失。pó rán jūn wù xiào,zi yǔ yǐ mào shī。
信美如客儿,终剪施摩诘。xìn měi rú kè ér,zhōng jiǎn shī mó jí。
我作白须行,而得养生术。wǒ zuò bái xū xíng,ér dé yǎng shēng shù。

觌觏二弟作小室请书鲁直名曰寄寂作此寄之用孙子实韵

秦观

力田不逢年,识者未宜闵。lì tián bù féng nián,shí zhě wèi yí mǐn。
他时岁在金,百两无虚稛。tā shí suì zài jīn,bǎi liǎng wú xū kǔn。
士生当自量,天道平如准。shì shēng dāng zì liàng,tiān dào píng rú zhǔn。
汝兄鲁叔山,正坐不前谨。rǔ xiōng lǔ shū shān,zhèng zuò bù qián jǐn。
有琴亦无弦,何心尚求轸。yǒu qín yì wú xián,hé xīn shàng qiú zhěn。
客来欲颓玉,大白辄满引。kè lái yù tuí yù,dà bái zhé mǎn yǐn。
官长既屡骂,诸生亦时冁。guān zhǎng jì lǚ mà,zhū shēng yì shí chǎn。
一口吸西江,玄哉居士蕴。yī kǒu xī xī jiāng,xuán zāi jū shì yùn。
岁寒知苍松,日暮识丹槿。suì hán zhī cāng sōng,rì mù shí dān jǐn。
梦想八九椽,森然罗玉笋。mèng xiǎng bā jiǔ chuán,sēn rán luó yù sǔn。