古诗词

出城别张又新酬李汉

李贺

李子别上国,南山崆峒春。lǐ zi bié shàng guó,nán shān kōng dòng chūn。
不闻今夕鼓,差慰煎情人。bù wén jīn xī gǔ,chà wèi jiān qíng rén。
赵壹赋命薄,马卿家业贫。zhào yī fù mìng báo,mǎ qīng jiā yè pín。
乡书何所报,紫蕨生石云。xiāng shū hé suǒ bào,zǐ jué shēng shí yún。
长安玉桂国,戟带披侯门。zhǎng ān yù guì guó,jǐ dài pī hóu mén。
惨阴地自光,宝马踏晓昏。cǎn yīn dì zì guāng,bǎo mǎ tà xiǎo hūn。
腊春戏草苑,玉挽鸣?辚。là chūn xì cǎo yuàn,yù wǎn míng yǐn lín。
绿网缒金铃,霞卷清池漘。lǜ wǎng zhuì jīn líng,xiá juǎn qīng chí chún。
开贯泻蚨母,买冰防夏蝇。kāi guàn xiè fú mǔ,mǎi bīng fáng xià yíng。
时宜裂大袂,剑客车盘茵。shí yí liè dà mèi,jiàn kè chē pán yīn。
小人如死灰,心切生秋榛。xiǎo rén rú sǐ huī,xīn qiè shēng qiū zhēn。
皇图跨四海,百姓拖长绅。huáng tú kuà sì hǎi,bǎi xìng tuō zhǎng shēn。
光明霭不发,腰龟徒甃银。guāng míng ǎi bù fā,yāo guī tú zhòu yín。
吾将噪礼乐,声调摩清新。wú jiāng zào lǐ lè,shēng diào mó qīng xīn。
欲使十千岁,帝道如飞神。yù shǐ shí qiān suì,dì dào rú fēi shén。
华实自苍老,流采长倾湓。huá shí zì cāng lǎo,liú cǎi zhǎng qīng pén。
没没暗齰舌,涕血不敢论。méi méi àn zé shé,tì xuè bù gǎn lùn。
今将下东道,祭酒而别秦。jīn jiāng xià dōng dào,jì jiǔ ér bié qín。
六郡无剿儿,长刀谁拭尘。liù jùn wú jiǎo ér,zhǎng dāo shuí shì chén。
地理阳无正,快马逐服辕。dì lǐ yáng wú zhèng,kuài mǎ zhú fú yuán。
二子美年少,调道讲清浑。èr zi měi nián shǎo,diào dào jiǎng qīng hún。
讥笑断冬夜,家庭疏筱穿。jī xiào duàn dōng yè,jiā tíng shū xiǎo chuān。
曙风起四方,秋月当东悬。shǔ fēng qǐ sì fāng,qiū yuè dāng dōng xuán。
赋诗面投掷,悲哉不遇人。fù shī miàn tóu zhì,bēi zāi bù yù rén。
此别定沾臆,越布先裁巾。cǐ bié dìng zhān yì,yuè bù xiān cái jīn。
李贺

李贺

李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。有“‘太白仙才,长吉鬼才’之说。李贺是继屈原、李白之后,中国文学史上又一位颇享盛誉的浪漫主义诗人。李贺长期的抑郁感伤,焦思苦吟的生活方式,元和八年(813年)因病辞去奉礼郎回昌谷,27岁英年早逝。 李贺的作品>>

猜您喜欢

湖中曲

李贺

长眉越沙采兰若,桂叶水荭春漠漠。zhǎng méi yuè shā cǎi lán ruò,guì yè shuǐ hóng chūn mò mò。
横船醉眠白昼闲,渡口梅风歌扇薄。héng chuán zuì mián bái zhòu xián,dù kǒu méi fēng gē shàn báo。
燕钗玉股照青渠,越王娇郎小字书。yàn chāi yù gǔ zhào qīng qú,yuè wáng jiāo láng xiǎo zì shū。
蜀纸封巾报云鬓,晚漏壶中水淋尽。shǔ zhǐ fēng jīn bào yún bìn,wǎn lòu hú zhōng shuǐ lín jǐn。

罗浮山父与葛篇

李贺

依依宜织江雨空,雨中六月兰台风。yī yī yí zhī jiāng yǔ kōng,yǔ zhōng liù yuè lán tái fēng。
博罗老仙时出洞,千岁石床啼鬼工。bó luó lǎo xiān shí chū dòng,qiān suì shí chuáng tí guǐ gōng。
蛇毒浓凝洞堂湿,江鱼不食衔沙立。shé dú nóng níng dòng táng shī,jiāng yú bù shí xián shā lì。
欲剪湘中一尺天,吴娥莫道吴刀涩。yù jiǎn xiāng zhōng yī chǐ tiān,wú é mò dào wú dāo sè。

酒罢张大彻索赠诗(时张初效潞幕)

李贺

长鬣张郎三十八,天遣裁诗花作骨。zhǎng liè zhāng láng sān shí bā,tiān qiǎn cái shī huā zuò gǔ。
往还谁是龙头人,公主遣秉鱼须笏。wǎng hái shuí shì lóng tóu rén,gōng zhǔ qiǎn bǐng yú xū hù。
太行青草上白衫,匣中章奏密如蚕。tài xíng qīng cǎo shàng bái shān,xiá zhōng zhāng zòu mì rú cán。
金门石阁知卿有,豸角鸡香早晚含。jīn mén shí gé zhī qīng yǒu,zhì jiǎo jī xiāng zǎo wǎn hán。
陇西长吉摧颓客,酒阑感觉中区窄。lǒng xī zhǎng jí cuī tuí kè,jiǔ lán gǎn jué zhōng qū zhǎi。
葛衣断碎赵城秋,吟诗一夜东方白。gé yī duàn suì zhào chéng qiū,yín shī yī yè dōng fāng bái。

黄家洞

李贺

雀步蹙沙声促促,四尺角弓青石镞。què bù cù shā shēng cù cù,sì chǐ jiǎo gōng qīng shí zú。
黑幡三点铜鼓鸣,高作猨啼摇箭箙。hēi fān sān diǎn tóng gǔ míng,gāo zuò yuán tí yáo jiàn fú。
彩巾缠骹幅半斜,溪头簇队暎葛花。cǎi jīn chán qiāo fú bàn xié,xī tóu cù duì yìng gé huā。
山潭晚雾吟白鼍,竹蛇飞蠹射金沙。shān tán wǎn wù yín bái tuó,zhú shé fēi dù shè jīn shā。
闲驱竹马缓归家,官军自杀容州槎。xián qū zhú mǎ huǎn guī jiā,guān jūn zì shā róng zhōu chá。

长歌续短歌

李贺

长歌破衣襟,短歌断白发。zhǎng gē pò yī jīn,duǎn gē duàn bái fā。
秦王不可见,旦夕成内热。qín wáng bù kě jiàn,dàn xī chéng nèi rè。
渴饮壶中酒,饥拔陇头粟。kě yǐn hú zhōng jiǔ,jī bá lǒng tóu sù。
凄凄四月阑,千里一时绿。qī qī sì yuè lán,qiān lǐ yī shí lǜ。
夜峰何离离,明月落石底。yè fēng hé lí lí,míng yuè luò shí dǐ。
裴回沿石寻,照出高峰外。péi huí yán shí xún,zhào chū gāo fēng wài。
不得与之游,歌成鬓先改。bù dé yǔ zhī yóu,gē chéng bìn xiān gǎi。

南园十三首(其七)

李贺

长卿牢落悲空舍,曼倩诙谐取自容。zhǎng qīng láo luò bēi kōng shě,màn qiàn huī xié qǔ zì róng。
见买若耶溪水剑,明朝归去事猿公。jiàn mǎi ruò yé xī shuǐ jiàn,míng cháo guī qù shì yuán gōng。

南园十三首(其二)

李贺

宫北田塍晓气酣,黄桑饮露窣宫帘。gōng běi tián chéng xiǎo qì hān,huáng sāng yǐn lù sū gōng lián。
长腰健妇偷攀折,将喂吴王八茧蚕。zhǎng yāo jiàn fù tōu pān zhé,jiāng wèi wú wáng bā jiǎn cán。