古诗词

戏赠陆大夫十二丈

孟郊

莲叶未开时,苦心终日卷。lián yè wèi kāi shí,kǔ xīn zhōng rì juǎn。
春水徒荡漾,荷花未开展。chūn shuǐ tú dàng yàng,hé huā wèi kāi zhǎn。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

听蓝溪僧为元居士说维摩经

孟郊

古树少枝叶,真僧亦相依。gǔ shù shǎo zhī yè,zhēn sēng yì xiāng yī。
山木自曲直,道人无是非。shān mù zì qū zhí,dào rén wú shì fēi。
手持维摩偈,心向居士归。shǒu chí wéi mó jì,xīn xiàng jū shì guī。
空景忽开霁,雪花犹在衣。kōng jǐng hū kāi jì,xuě huā yóu zài yī。
洗然水溪昼,寒物生光辉。xǐ rán shuǐ xī zhòu,hán wù shēng guāng huī。

借车

孟郊

借车载家具,家具少于车。jiè chē zài jiā jù,jiā jù shǎo yú chē。
借者莫弹指,贫穷何足嗟。jiè zhě mò dàn zhǐ,pín qióng hé zú jiē。
百年徒役走,万事尽随花。bǎi nián tú yì zǒu,wàn shì jǐn suí huā。

喜符郎诗有天纵

孟郊

念符不由级,屹得文章阶。niàn fú bù yóu jí,yì dé wén zhāng jiē。
白玉抽一毫,绿珉已难排。bái yù chōu yī háo,lǜ mín yǐ nán pái。
偷笔作文章,乞墨潜磨揩。tōu bǐ zuò wén zhāng,qǐ mò qián mó kāi。
海鲸始生尾,试摆蓬壶涡。hǎi jīng shǐ shēng wěi,shì bǎi péng hú wō。
幸当禁止之,勿使恣狂怀。xìng dāng jìn zhǐ zhī,wù shǐ zì kuáng huái。
自悲无子嗟,喜妒双喈喈。zì bēi wú zi jiē,xǐ dù shuāng jiē jiē。

凭周况先辈于朝贤乞茶

孟郊

道意勿乏味,心绪病无悰。dào yì wù fá wèi,xīn xù bìng wú cóng。
蒙茗玉花尽,越瓯荷叶空。méng míng yù huā jǐn,yuè ōu hé yè kōng。
锦水有鲜色,蜀山饶芳丛。jǐn shuǐ yǒu xiān sè,shǔ shān ráo fāng cóng。
云根才剪绿,印缝已霏红。yún gēn cái jiǎn lǜ,yìn fèng yǐ fēi hóng。
曾向贵人得,最将诗叟同。céng xiàng guì rén dé,zuì jiāng shī sǒu tóng。
幸为乞寄来,救此病劣躬。xìng wèi qǐ jì lái,jiù cǐ bìng liè gōng。

上昭成阁不得于从侄僧悟空院叹嗟

孟郊

欲上千级阁,问天三四言。yù shàng qiān jí gé,wèn tiān sān sì yán。
未尽数十登,心目风浪翻。wèi jǐn shù shí dēng,xīn mù fēng làng fān。
手手把惊魄,脚脚踏坠魂。shǒu shǒu bǎ jīng pò,jiǎo jiǎo tà zhuì hún。
却流至旧手,傍掣犹欲奔。què liú zhì jiù shǒu,bàng chè yóu yù bēn。
老病但自悲,古蠹木万痕。lǎo bìng dàn zì bēi,gǔ dù mù wàn hén。
老力安可夸,秋海萍一根。lǎo lì ān kě kuā,qiū hǎi píng yī gēn。
孤叟何所归,昼眼如黄昏。gū sǒu hé suǒ guī,zhòu yǎn rú huáng hūn。
常恐失好步,入彼市井门。cháng kǒng shī hǎo bù,rù bǐ shì jǐng mén。
结僧为亲情,策竹为子孙。jié sēng wèi qīn qíng,cè zhú wèi zi sūn。
此诚徒切切,此意空存存。cǐ chéng tú qiè qiè,cǐ yì kōng cún cún。
一寸地上语,高天何由闻。yī cùn dì shàng yǔ,gāo tiān hé yóu wén。

魏博田兴尚书听嫂

孟郊

君子耽古礼,如馋鱼吞钩。jūn zi dān gǔ lǐ,rú chán yú tūn gōu。
昨闻敬嫂言,掣心东北流。zuó wén jìng sǎo yán,chè xīn dōng běi liú。
魏博田尚书,与礼相绸缪。wèi bó tián shàng shū,yǔ lǐ xiāng chóu móu。
善词闻天下,一日一再周。shàn cí wén tiān xià,yī rì yī zài zhōu。

读经

孟郊

垂老抱佛脚,教妻读黄经。chuí lǎo bào fú jiǎo,jiào qī dú huáng jīng。
经黄名小品,一纸千明星。jīng huáng míng xiǎo pǐn,yī zhǐ qiān míng xīng。
曾读大般若,细感肸蚃听。céng dú dà bān ruò,xì gǎn xī xiǎng tīng。
当时把斋中,方寸抱万灵。dāng shí bǎ zhāi zhōng,fāng cùn bào wàn líng。
忽复入长安,蹴踏日月宁。hū fù rù zhǎng ān,cù tà rì yuè níng。
老方却归来,收拾可丁丁。lǎo fāng què guī lái,shōu shí kě dīng dīng。
拂拭尘几案,开函就孤亭。fú shì chén jǐ àn,kāi hán jiù gū tíng。
儒书难借索,僧签饶芳馨。rú shū nán jiè suǒ,sēng qiān ráo fāng xīn。
驿驿不开手,铿铿闻异铃。yì yì bù kāi shǒu,kēng kēng wén yì líng。
得善如焚香,去恶如脱腥。dé shàn rú fén xiāng,qù è rú tuō xīng。
安得颜子耳,曾未如此听。ān dé yán zi ěr,céng wèi rú cǐ tīng。
听之何有言,德教贵有形。tīng zhī hé yǒu yán,dé jiào guì yǒu xíng。
何言中国外,有国如海萍。hé yán zhōng guó wài,yǒu guó rú hǎi píng。
海萍国教异,天声各泠泠。hǎi píng guó jiào yì,tiān shēng gè líng líng。
安排未定时,心火竞荧荧。ān pái wèi dìng shí,xīn huǒ jìng yíng yíng。
将如庶几者,声尽形元冥。jiāng rú shù jǐ zhě,shēng jǐn xíng yuán míng。

谢李辀再到

孟郊

等闲拜日晚,夫妻独相疮。děng xián bài rì wǎn,fū qī dú xiāng chuāng。
况是贤人冤,何必哭飞杨。kuàng shì xián rén yuān,hé bì kū fēi yáng。
昨夜梦得剑,为君藏中肠。zuó yè mèng dé jiàn,wèi jūn cáng zhōng cháng。
会将当风烹,血染布衣裳。huì jiāng dāng fēng pēng,xuè rǎn bù yī shang。
劳君又扣门,词句失寻常。láo jūn yòu kòu mén,cí jù shī xún cháng。
我不忍出厅,血字湿土墙。wǒ bù rěn chū tīng,xuè zì shī tǔ qiáng。
血字耿不灭,我心惧惶惶。xuè zì gěng bù miè,wǒ xīn jù huáng huáng。
会有铿锵夫,见之目生光。huì yǒu kēng qiāng fū,jiàn zhī mù shēng guāng。
生光非等闲,君其且安祥。shēng guāng fēi děng xián,jūn qí qiě ān xiáng。

忽不贫喜卢仝书船归洛

孟郊

贫孟忽不贫,请问孟何如。pín mèng hū bù pín,qǐng wèn mèng hé rú。
卢仝归洛船,崔嵬但载书。lú tóng guī luò chuán,cuī wéi dàn zài shū。
江潮清翻翻,淮潮碧徐徐。jiāng cháo qīng fān fān,huái cháo bì xú xú。
夜信为朝信,朝信良卷舒。yè xìn wèi cháo xìn,cháo xìn liáng juǎn shū。
江淮君子水,相送仁有馀。jiāng huái jūn zi shuǐ,xiāng sòng rén yǒu yú。
我去官色衫,肩经入君庐。wǒ qù guān sè shān,jiān jīng rù jūn lú。
喃喃肩经郎,言语倾琪琚。nán nán jiān jīng láng,yán yǔ qīng qí jū。
琪琚铿好词,鸟鹊跃庭除。qí jū kēng hǎo cí,niǎo què yuè tíng chú。
书船平安归,喜报乡里闾。shū chuán píng ān guī,xǐ bào xiāng lǐ lǘ。
我愿拾遗柴,巢经于空虚。wǒ yuàn shí yí chái,cháo jīng yú kōng xū。
下免尘土侵,上为云霞居。xià miǎn chén tǔ qīn,shàng wèi yún xiá jū。
日月更相锁,道义分明储。rì yuè gèng xiāng suǒ,dào yì fēn míng chǔ。
不愿空岧峣,但愿实工夫。bù yuàn kōng tiáo yáo,dàn yuàn shí gōng fū。
实空二理微,分别相起予。shí kōng èr lǐ wēi,fēn bié xiāng qǐ yǔ。
经书荒芜多,为君勉勉锄。jīng shū huāng wú duō,wèi jūn miǎn miǎn chú。
勉勉不敢专,传之方在诸。miǎn miǎn bù gǎn zhuān,chuán zhī fāng zài zhū。

吊国殇

孟郊

徒言人最灵,白骨乱纵横。tú yán rén zuì líng,bái gǔ luàn zòng héng。
如何当春死,不及群草生。rú hé dāng chūn sǐ,bù jí qún cǎo shēng。
尧舜宰乾坤,器农不器兵。yáo shùn zǎi qián kūn,qì nóng bù qì bīng。
秦汉盗山岳,铸杀不铸耕。qín hàn dào shān yuè,zhù shā bù zhù gēng。
天地莫生金,生金人竞争。tiān dì mò shēng jīn,shēng jīn rén jìng zhēng。

吊元鲁山

孟郊

搏鸷有馀饱,鲁山长饥空。bó zhì yǒu yú bǎo,lǔ shān zhǎng jī kōng。
豪人饫鲜肥,鲁山饭蒿蓬。háo rén yù xiān féi,lǔ shān fàn hāo péng。
食名皆霸官,食力乃尧农。shí míng jiē bà guān,shí lì nǎi yáo nóng。
君子耻新态,鲁山与古终。jūn zi chǐ xīn tài,lǔ shān yǔ gǔ zhōng。
天璞本平一,人巧生异同。tiān pú běn píng yī,rén qiǎo shēng yì tóng。
鲁山不自剖,全璞竟没躬。lǔ shān bù zì pōu,quán pú jìng méi gōng。

吊元鲁山

孟郊

自剖多是非,流滥将何归。zì pōu duō shì fēi,liú làn jiāng hé guī。
奔竞立诡节,凌侮争怪辉。bēn jìng lì guǐ jié,líng wǔ zhēng guài huī。
五常坐销铄,万类随衰微。wǔ cháng zuò xiāo shuò,wàn lèi suí shuāi wēi。
以兹见鲁山,道蹇无所依。yǐ zī jiàn lǔ shān,dào jiǎn wú suǒ yī。

吊元鲁山

孟郊

君子不自蹇,鲁山蹇有因。jūn zi bù zì jiǎn,lǔ shān jiǎn yǒu yīn。
苟含天地秀,皆是天地身。gǒu hán tiān dì xiù,jiē shì tiān dì shēn。
天地蹇既甚,鲁山道莫伸。tiān dì jiǎn jì shén,lǔ shān dào mò shēn。
天地气不足,鲁山食更贫。tiān dì qì bù zú,lǔ shān shí gèng pín。
始知补元化,竟须得贤人。shǐ zhī bǔ yuán huà,jìng xū dé xián rén。

吊元鲁山

孟郊

贤人多自霾,道理与俗乖。xián rén duō zì mái,dào lǐ yǔ sú guāi。
细功不敢言,远韵方始谐。xì gōng bù gǎn yán,yuǎn yùn fāng shǐ xié。
万物饱为饱,万人怀为怀。wàn wù bǎo wèi bǎo,wàn rén huái wèi huái。
一声苟失所,众憾来相排。yī shēng gǒu shī suǒ,zhòng hàn lái xiāng pái。
所以元鲁山,饥衰难与偕。suǒ yǐ yuán lǔ shān,jī shuāi nán yǔ xié。

吊元鲁山

孟郊

远阶无近级,造次不可升。yuǎn jiē wú jìn jí,zào cì bù kě shēng。
贤人洁肠胃,寒日空澄凝。xián rén jié cháng wèi,hán rì kōng chéng níng。
血誓竟讹谬,膏明易煎蒸。xuè shì jìng é miù,gāo míng yì jiān zhēng。
以之驱鲁山,疏迹去莫乘。yǐ zhī qū lǔ shān,shū jì qù mò chéng。