古诗词

归信吟

孟郊

泪墨洒为书,将寄万里亲。lèi mò sǎ wèi shū,jiāng jì wàn lǐ qīn。
书去魂亦去,兀然空一身。shū qù hún yì qù,wù rán kōng yī shēn。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

去妇

孟郊

君心匣中镜,一破不复全。jūn xīn xiá zhōng jìng,yī pò bù fù quán。
妾心藕中丝,虽断犹牵连。qiè xīn ǒu zhōng sī,suī duàn yóu qiān lián。
安知御轮士,今日翻回辕。ān zhī yù lún shì,jīn rì fān huí yuán。
一女事一夫,安可再移天。yī nǚ shì yī fū,ān kě zài yí tiān。
君听去鹤言,哀哀七丝弦。jūn tīng qù hè yán,āi āi qī sī xián。

君子勿郁郁士有谤毁者作诗以赠之其一

孟郊

君子勿郁郁,听我青蝇歌。jūn zi wù yù yù,tīng wǒ qīng yíng gē。
人间少平地,森耸山岳多。rén jiān shǎo píng dì,sēn sǒng shān yuè duō。
折辀不在道,覆舟不在河。zhé zhōu bù zài dào,fù zhōu bù zài hé。
须知一尺水,日夜增高波。xū zhī yī chǐ shuǐ,rì yè zēng gāo bō。
叔孙毁仲尼,臧仓掩孟轲。shū sūn huǐ zhòng ní,zāng cāng yǎn mèng kē。
兰艾不同香,自然难为和。lán ài bù tóng xiāng,zì rán nán wèi hé。
良玉烧不热,直竹文不颇。liáng yù shāo bù rè,zhí zhú wén bù pǒ。
自古皆如此,其如道在何。zì gǔ jiē rú cǐ,qí rú dào zài hé。

闻砧

孟郊

杜鹃声不哀,断猿啼不切。dù juān shēng bù āi,duàn yuán tí bù qiè。
月下谁家砧,一声肠一绝。yuè xià shuí jiā zhēn,yī shēng cháng yī jué。
杵声不为客,客闻发自白。chǔ shēng bù wèi kè,kè wén fā zì bái。
杵声不为衣,欲令游子归。chǔ shēng bù wèi yī,yù lìng yóu zi guī。

自叹

孟郊

愁与发相形,一愁白数茎。chóu yǔ fā xiāng xíng,yī chóu bái shù jīng。
有发能几多,禁愁日日生。yǒu fā néng jǐ duō,jìn chóu rì rì shēng。
古若不置兵,天下无战争。gǔ ruò bù zhì bīng,tiān xià wú zhàn zhēng。
古若不置名,道路无欹倾。gǔ ruò bù zhì míng,dào lù wú yī qīng。
太行耸巍峨,是天产不平。tài xíng sǒng wēi é,shì tiān chǎn bù píng。
黄河奔浊浪,是天生不清。huáng hé bēn zhuó làng,shì tiān shēng bù qīng。
四蹄日日多,双轮日日成。sì tí rì rì duō,shuāng lún rì rì chéng。
二物不在天,安能免营营。èr wù bù zài tiān,ān néng miǎn yíng yíng。

求友

孟郊

北风临大海,坚冰临河面。běi fēng lín dà hǎi,jiān bīng lín hé miàn。
下有大波澜,对之无由见。xià yǒu dà bō lán,duì zhī wú yóu jiàn。
求友须在良,得良终相善。qiú yǒu xū zài liáng,dé liáng zhōng xiāng shàn。
求友若非良,非良中道变。qiú yǒu ruò fēi liáng,fēi liáng zhōng dào biàn。
欲知求友心,先把黄金鍊。yù zhī qiú yǒu xīn,xiān bǎ huáng jīn liàn。

投所知

孟郊

苦心知苦节,不容一毛发。kǔ xīn zhī kǔ jié,bù róng yī máo fā。
炼金索坚贞,洗玉求明洁。liàn jīn suǒ jiān zhēn,xǐ yù qiú míng jié。
自惭所业微,功用如鸠拙。zì cán suǒ yè wēi,gōng yòng rú jiū zhuō。
何殊嫫母颜,对彼寒塘月。hé shū mó mǔ yán,duì bǐ hán táng yuè。
君存古人心,道出古人辙。jūn cún gǔ rén xīn,dào chū gǔ rén zhé。
尽美固可扬,片善亦不遏。jǐn měi gù kě yáng,piàn shàn yì bù è。
朝向公卿说,暮向公卿说。cháo xiàng gōng qīng shuō,mù xiàng gōng qīng shuō。
谁谓黄钟管,化为君子舌。shuí wèi huáng zhōng guǎn,huà wèi jūn zi shé。
一说清嶰竹,二说变嶰谷。yī shuō qīng xiè zhú,èr shuō biàn xiè gǔ。
三说四说时,寒花拆寒木。sān shuō sì shuō shí,hán huā chāi hán mù。
䗱䗱家道路,灿灿我衣服。pú pú jiā dào lù,càn càn wǒ yī fú。
岂直辉友朋,亦用慰骨肉。qǐ zhí huī yǒu péng,yì yòng wèi gǔ ròu。
一暖荷匹素,一饱荷升粟。yī nuǎn hé pǐ sù,yī bǎo hé shēng sù。
而况大恩恩,此身报得足。ér kuàng dà ēn ēn,cǐ shēn bào dé zú。
且将食檗劳,酬之作金刀。qiě jiāng shí bò láo,chóu zhī zuò jīn dāo。

病客吟

孟郊

主人夜呻吟,皆入妻子心。zhǔ rén yè shēn yín,jiē rù qī zi xīn。
客子昼呻吟,徒为虫鸟音。kè zi zhòu shēn yín,tú wèi chóng niǎo yīn。
妻子手中病,愁思不复深。qī zi shǒu zhōng bìng,chóu sī bù fù shēn。
童仆手中病,忧危独难任。tóng pū shǒu zhōng bìng,yōu wēi dú nán rèn。
丈夫久飘泊,神气自然沈。zhàng fū jiǔ piāo pō,shén qì zì rán shěn。
况于滞疾中,何人免嘘?。kuàng yú zhì jí zhōng,hé rén miǎn xū jìn。
大海亦有涯,高山亦有岑。dà hǎi yì yǒu yá,gāo shān yì yǒu cén。
沈忧独无极,尘泪互盈襟。shěn yōu dú wú jí,chén lèi hù yíng jīn。

感怀

孟郊

孟冬阴气交,两河正屯兵。mèng dōng yīn qì jiāo,liǎng hé zhèng tún bīng。
烟尘相驰突,烽火日夜惊。yān chén xiāng chí tū,fēng huǒ rì yè jīng。
太行险阻高,挽粟输连营。tài xíng xiǎn zǔ gāo,wǎn sù shū lián yíng。
奈何操弧者,不使枭巢倾。nài hé cāo hú zhě,bù shǐ xiāo cháo qīng。
犹闻汉北儿,怙乱谋纵横。yóu wén hàn běi ér,hù luàn móu zòng héng。
擅摇干戈柄,呼叫豺狼声。shàn yáo gàn gē bǐng,hū jiào chái láng shēng。
白日临尔躯,胡为丧丹诚。bái rì lín ěr qū,hú wèi sàng dān chéng。
岂无感激士,以致天下平。qǐ wú gǎn jī shì,yǐ zhì tiān xià píng。
登高望寒原,黄云郁峥嵘。dēng gāo wàng hán yuán,huáng yún yù zhēng róng。
坐驰悲风莫,叹息空沾缨。zuò chí bēi fēng mò,tàn xī kōng zhān yīng。

离思

孟郊

不寐亦不语,片月秋稍举。bù mèi yì bù yǔ,piàn yuè qiū shāo jǔ。
孤鸿忆霜群,独鹤叫云侣。gū hóng yì shuāng qún,dú hè jiào yún lǚ。
怨彼浮花心,飘飘无定所。yuàn bǐ fú huā xīn,piāo piāo wú dìng suǒ。
高张系繂帆,远过梅根渚。gāo zhāng xì lǜ fān,yuǎn guò méi gēn zhǔ。
回织别离字,机声有酸楚。huí zhī bié lí zì,jī shēng yǒu suān chǔ。

结交

孟郊

铸镜须青铜,青铜易磨拭。zhù jìng xū qīng tóng,qīng tóng yì mó shì。
结交远小人,小人难姑息。jié jiāo yuǎn xiǎo rén,xiǎo rén nán gū xī。
铸镜图鉴微,结交图相依。zhù jìng tú jiàn wēi,jié jiāo tú xiāng yī。
凡铜不可照,小人多是非。fán tóng bù kě zhào,xiǎo rén duō shì fēi。

伤春

孟郊

两河春草海水清,十年征战城郭腥。liǎng hé chūn cǎo hǎi shuǐ qīng,shí nián zhēng zhàn chéng guō xīng。
乱兵杀儿将女去,二月三月花冥冥。luàn bīng shā ér jiāng nǚ qù,èr yuè sān yuè huā míng míng。
千里无人旋风起,莺啼燕语荒城里。qiān lǐ wú rén xuán fēng qǐ,yīng tí yàn yǔ huāng chéng lǐ。
春色不拣墓傍株,红颜皓色逐春去。chūn sè bù jiǎn mù bàng zhū,hóng yán hào sè zhú chūn qù。
春去春来那得知,今人看花古人墓,令人惆怅山头路。chūn qù chūn lái nà dé zhī,jīn rén kàn huā gǔ rén mù,lìng rén chóu chàng shān tóu lù。

择友

孟郊

兽中有人性,形异遭人隔。shòu zhōng yǒu rén xìng,xíng yì zāo rén gé。
人中有兽心,几人能真识。rén zhōng yǒu shòu xīn,jǐ rén néng zhēn shí。
古人形似兽,皆有大圣德。gǔ rén xíng shì shòu,jiē yǒu dà shèng dé。
今人表似人,兽心安可测。jīn rén biǎo shì rén,shòu xīn ān kě cè。
虽笑未必和,虽哭未必戚。suī xiào wèi bì hé,suī kū wèi bì qī。
面结口头交,肚里生荆棘。miàn jié kǒu tóu jiāo,dù lǐ shēng jīng jí。
好人常直道,不顺世间逆。hǎo rén cháng zhí dào,bù shùn shì jiān nì。
恶人巧谄多,非义苟且得。è rén qiǎo chǎn duō,fēi yì gǒu qiě dé。
若是效真人,坚心如铁石。ruò shì xiào zhēn rén,jiān xīn rú tiě shí。
不谄亦不欺,不奢复不溺。bù chǎn yì bù qī,bù shē fù bù nì。
面无吝色容,心无诈忧惕。miàn wú lìn sè róng,xīn wú zhà yōu tì。
君子大道人,朝夕恒的的。jūn zi dà dào rén,cháo xī héng de de。

惜苦

孟郊

于鹄值谏议,以毬不能官。yú gǔ zhí jiàn yì,yǐ qiú bù néng guān。
焦蒙值舍人,以杯不得完。jiāo méng zhí shě rén,yǐ bēi bù dé wán。
可惜大雅旨,意此小团栾。kě xī dà yǎ zhǐ,yì cǐ xiǎo tuán luán。
名回不敢辨,心转实是难。míng huí bù gǎn biàn,xīn zhuǎn shí shì nán。
不惜为君转,转非君子观。bù xī wèi jūn zhuǎn,zhuǎn fēi jūn zi guān。
转之复转之,强转谁能欢。zhuǎn zhī fù zhuǎn zhī,qiáng zhuǎn shuí néng huān。
哀哉虚转言,不可穷波澜。āi zāi xū zhuǎn yán,bù kě qióng bō lán。

寒地百姓吟

孟郊

无火炙地眠,半夜皆立号。wú huǒ zhì dì mián,bàn yè jiē lì hào。
冷箭何处来,棘针风骚劳。lěng jiàn hé chù lái,jí zhēn fēng sāo láo。
霜吹破四壁,苦痛不可逃。shuāng chuī pò sì bì,kǔ tòng bù kě táo。
高堂捶钟饮,到晓闻烹炮。gāo táng chuí zhōng yǐn,dào xiǎo wén pēng pào。
寒者愿为蛾,烧死彼华膏。hán zhě yuàn wèi é,shāo sǐ bǐ huá gāo。
华膏隔仙罗,虚绕千万遭。huá gāo gé xiān luó,xū rào qiān wàn zāo。
到头落地死,踏地为游遨。dào tóu luò dì sǐ,tà dì wèi yóu áo。
游遨者是谁,君子为郁陶。yóu áo zhě shì shuí,jūn zi wèi yù táo。

出东门

孟郊

饿马骨亦耸,独驱出东门。è mǎ gǔ yì sǒng,dú qū chū dōng mén。
少年一日程,衰叟十日奔。shǎo nián yī rì chéng,shuāi sǒu shí rì bēn。
寒景不我为,疾走落平原。hán jǐng bù wǒ wèi,jí zǒu luò píng yuán。
眇默荒草行,恐惧夜魄翻。miǎo mò huāng cǎo xíng,kǒng jù yè pò fān。
一生自组织,千首大雅言。yī shēng zì zǔ zhī,qiān shǒu dà yǎ yán。
道路如抽蚕,宛转羁肠繁。dào lù rú chōu cán,wǎn zhuǎn jī cháng fán。