古诗词

去妇

孟郊

君心匣中镜,一破不复全。jūn xīn xiá zhōng jìng,yī pò bù fù quán。
妾心藕中丝,虽断犹牵连。qiè xīn ǒu zhōng sī,suī duàn yóu qiān lián。
安知御轮士,今日翻回辕。ān zhī yù lún shì,jīn rì fān huí yuán。
一女事一夫,安可再移天。yī nǚ shì yī fū,ān kě zài yí tiān。
君听去鹤言,哀哀七丝弦。jūn tīng qù hè yán,āi āi qī sī xián。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

宿空侄院寄澹公

孟郊

夜坐冷竹声,二三高人语。yè zuò lěng zhú shēng,èr sān gāo rén yǔ。
灯窗看律钞,小师别为侣。dēng chuāng kàn lǜ chāo,xiǎo shī bié wèi lǚ。
雪檐晴滴滴,茗碗华举举。xuě yán qíng dī dī,míng wǎn huá jǔ jǔ。
磬音多风飙,声韵闻江楚。qìng yīn duō fēng biāo,shēng yùn wén jiāng chǔ。
官街不相隔,诗思空愁予。guān jiē bù xiāng gé,shī sī kōng chóu yǔ。
明日策杖归,去住两延伫。míng rì cè zhàng guī,qù zhù liǎng yán zhù。

送谏议十六叔至孝义渡后奉寄

孟郊

晓渡明镜中,霞衣相飘飖。xiǎo dù míng jìng zhōng,xiá yī xiāng piāo yáo。
浪凫惊亦双,蓬客将谁僚。làng fú jīng yì shuāng,péng kè jiāng shuí liáo。
别饮孤易醒,离忧壮难销。bié yǐn gū yì xǐng,lí yōu zhuàng nán xiāo。
文清虽无敌,儒贵不敢骄。wén qīng suī wú dí,rú guì bù gǎn jiāo。
江吏捧紫泥,海旗剪红蕉。jiāng lì pěng zǐ ní,hǎi qí jiǎn hóng jiāo。
分明太守礼,跨蹑毗陵桥。fēn míng tài shǒu lǐ,kuà niè pí líng qiáo。
伊洛去未回,遐瞩空寂寥。yī luò qù wèi huí,xiá zhǔ kōng jì liáo。

至孝义渡寄郑军事唐二十五

孟郊

咫尺不得见,心中空嗟嗟。zhǐ chǐ bù dé jiàn,xīn zhōng kōng jiē jiē。
官街泥水深,下脚道路斜。guān jiē ní shuǐ shēn,xià jiǎo dào lù xié。
嵩少玉峻峻,伊雒碧华华。sōng shǎo yù jùn jùn,yī luò bì huá huá。
岸亭当四迥,诗老独一家。àn tíng dāng sì jiǒng,shī lǎo dú yī jiā。
洧叟何所如,郑石唯有些。wěi sǒu hé suǒ rú,zhèng shí wéi yǒu xiē。
何当来说事,为君开流霞。hé dāng lái shuō shì,wèi jūn kāi liú xiá。

答友人

孟郊

白日照清水,浅深无隐姿。bái rì zhào qīng shuǐ,qiǎn shēn wú yǐn zī。
君子业高文,怀抱多正思。jūn zi yè gāo wén,huái bào duō zhèng sī。
砥行碧山石,结交青松枝。dǐ xíng bì shān shí,jié jiāo qīng sōng zhī。
碧山无转易,青松难倾移。bì shān wú zhuǎn yì,qīng sōng nán qīng yí。
落落出俗韵,琅琅大雅词。luò luò chū sú yùn,láng láng dà yǎ cí。
自非随氏掌,明月安能持。zì fēi suí shì zhǎng,míng yuè ān néng chí。
千里不可倒,一返无近期。qiān lǐ bù kě dào,yī fǎn wú jìn qī。
如何非意中,良觌忽在兹。rú hé fēi yì zhōng,liáng dí hū zài zī。
道语必疏淡,儒风易凌迟。dào yǔ bì shū dàn,rú fēng yì líng chí。
愿存坚贞节,勿为霜霰欺。yuàn cún jiān zhēn jié,wù wèi shuāng xiàn qī。

酬友人见寄新文

孟郊

为客栖未定,况当玄月中。wèi kè qī wèi dìng,kuàng dāng xuán yuè zhōng。
繁云翳碧霄,落雪和清风。fán yún yì bì xiāo,luò xuě hé qīng fēng。
郊陌绝行人,原隰多飞蓬。jiāo mò jué xíng rén,yuán xí duō fēi péng。
耕牛返村巷,野鸟依房栊。gēng niú fǎn cūn xiàng,yě niǎo yī fáng lóng。
我无饥冻忧,身托莲花宫。wǒ wú jī dòng yōu,shēn tuō lián huā gōng。
安闲赖禅伯,复得疏尘蒙。ān xián lài chán bó,fù dé shū chén méng。
览君郢曲文,词彩何冲融。lǎn jūn yǐng qū wén,cí cǎi hé chōng róng。
讴吟不能已,顿觉形神空。ōu yín bù néng yǐ,dùn jué xíng shén kōng。

答韩愈李观别因献张徐州

孟郊

富别愁在颜,贫别愁销骨。fù bié chóu zài yán,pín bié chóu xiāo gǔ。
懒磨旧铜镜,畏见新白发。lǎn mó jiù tóng jìng,wèi jiàn xīn bái fā。
古树春无花,子规啼有血。gǔ shù chūn wú huā,zi guī tí yǒu xuè。
离弦不堪听,一听四五绝。lí xián bù kān tīng,yī tīng sì wǔ jué。
世途非一险,俗虑有千结。shì tú fēi yī xiǎn,sú lǜ yǒu qiān jié。
有客步大方,驱车独迷辙。yǒu kè bù dà fāng,qū chē dú mí zhé。
故人韩与李,逸翰双皎洁。gù rén hán yǔ lǐ,yì hàn shuāng jiǎo jié。
哀我摧折归,赠词纵横设。āi wǒ cuī zhé guī,zèng cí zòng héng shè。
徐方国东枢,元戎天下杰。xú fāng guó dōng shū,yuán róng tiān xià jié。
祢生投刺游,王粲吟诗谒。mí shēng tóu cì yóu,wáng càn yín shī yè。
高情无遗照,朗抱开晓月。gāo qíng wú yí zhào,lǎng bào kāi xiǎo yuè。
有土不埋冤,有雠皆为雪。yǒu tǔ bù mái yuān,yǒu chóu jiē wèi xuě。
愿为直草木,永向君地列。yuàn wèi zhí cǎo mù,yǒng xiàng jūn dì liè。
愿为古琴瑟,永向君听发。yuàn wèi gǔ qín sè,yǒng xiàng jūn tīng fā。
欲识丈夫心,会将孤剑说。yù shí zhàng fū xīn,huì jiāng gū jiàn shuō。

答昼上人止谗作

孟郊

烈烈鸑鷟吟,铿铿琅玕音。liè liè yuè zhuó yín,kēng kēng láng gān yīn。
枭摧明月啸,鹤起清风心。xiāo cuī míng yuè xiào,hè qǐ qīng fēng xīn。
渭水不可浑,泾流徒相侵。wèi shuǐ bù kě hún,jīng liú tú xiāng qīn。
俗侣唱桃叶,隐士鸣桂琴。sú lǚ chàng táo yè,yǐn shì míng guì qín。
子野真遗却,浮浅藏渊深。zi yě zhēn yí què,fú qiǎn cáng yuān shēn。

答姚怤见寄

孟郊

日月不同光,昼夜各有宜。rì yuè bù tóng guāng,zhòu yè gè yǒu yí。
贤哲不苟合,出处亦待时。xián zhé bù gǒu hé,chū chù yì dài shí。
而我独迷见,意求异士知。ér wǒ dú mí jiàn,yì qiú yì shì zhī。
如将舞鹤管,误向惊凫吹。rú jiāng wǔ hè guǎn,wù xiàng jīng fú chuī。
大雅难具陈,正声易漂沦。dà yǎ nán jù chén,zhèng shēng yì piāo lún。
君有丈夫泪,泣人不泣身。jūn yǒu zhàng fū lèi,qì rén bù qì shēn。
行吟楚山玉,义泪沾衣巾。xíng yín chǔ shān yù,yì lèi zhān yī jīn。

答郭郎中

孟郊

松柏死不变,千年色青青。sōng bǎi sǐ bù biàn,qiān nián sè qīng qīng。
志士贫更坚,守道无异营。zhì shì pín gèng jiān,shǒu dào wú yì yíng。
每弹潇湘瑟,独抱风波声。měi dàn xiāo xiāng sè,dú bào fēng bō shēng。
中有失意吟,知者泪满缨。zhōng yǒu shī yì yín,zhī zhě lèi mǎn yīng。
何以报知者,永存坚与贞。hé yǐ bào zhī zhě,yǒng cún jiān yǔ zhēn。

汝坟蒙从弟楚材见赠时郊将入秦楚材适楚

孟郊

朝为主人心,暮为行客吟。cháo wèi zhǔ rén xīn,mù wèi xíng kè yín。
汝水忽凄咽,汝风流苦音。rǔ shuǐ hū qī yàn,rǔ fēng liú kǔ yīn。
北阙秦门高,南路楚石深。běi quē qín mén gāo,nán lù chǔ shí shēn。
分泪洒白日,离肠绕青岑。fēn lèi sǎ bái rì,lí cháng rào qīng cén。
何以寄远怀,黄鹤能相寻。hé yǐ jì yuǎn huái,huáng hè néng xiāng xún。

同从叔简酬卢殷少府

孟郊

梅尉吟楚声,竹风为凄清。méi wèi yín chǔ shēng,zhú fēng wèi qī qīng。
深虚冰在性,高洁云入情。shēn xū bīng zài xìng,gāo jié yún rù qíng。
借水洗闲貌,寄蕉书逸名。jiè shuǐ xǐ xián mào,jì jiāo shū yì míng。
羞将片石文,斗此双琼英。xiū jiāng piàn shí wén,dòu cǐ shuāng qióng yīng。

酬李侍御书记秋夕雨中病假见寄

孟郊

秋风绕衰柳,远客闻雨声。qiū fēng rào shuāi liǔ,yuǎn kè wén yǔ shēng。
重兹阻良夕,孤坐唯积诚。zhòng zī zǔ liáng xī,gū zuò wéi jī chéng。
果枉移疾咏,中含嘉虑明。guǒ wǎng yí jí yǒng,zhōng hán jiā lǜ míng。
洗涤烦浊尽,视听昭旷生。xǐ dí fán zhuó jǐn,shì tīng zhāo kuàng shēng。
未觉衾枕倦,久为章奏婴。wèi jué qīn zhěn juàn,jiǔ wèi zhāng zòu yīng。
达人不宝药,所保在闲情。dá rén bù bǎo yào,suǒ bǎo zài xián qíng。

答卢仝

孟郊

楚屈入水死,诗孟踏雪僵。chǔ qū rù shuǐ sǐ,shī mèng tà xuě jiāng。
直气苟有存,死亦何所妨。zhí qì gǒu yǒu cún,sǐ yì hé suǒ fáng。
日劈高查牙,清棱含冰浆。rì pī gāo chá yá,qīng léng hán bīng jiāng。
前古后古冰,与山气势强。qián gǔ hòu gǔ bīng,yǔ shān qì shì qiáng。
闪怪千石形,异状安可量。shǎn guài qiān shí xíng,yì zhuàng ān kě liàng。
有时春镜破,百道声飞扬。yǒu shí chūn jìng pò,bǎi dào shēng fēi yáng。
潜仙不足言,朗客无隐肠。qián xiān bù zú yán,lǎng kè wú yǐn cháng。
为君倾海宇,日夕多文章。wèi jūn qīng hǎi yǔ,rì xī duō wén zhāng。
天下岂无缘,此山雪昂藏。tiān xià qǐ wú yuán,cǐ shān xuě áng cáng。
烦君前致词,哀我老更狂。fán jūn qián zhì cí,āi wǒ lǎo gèng kuáng。
狂歌不及狂,歌声缘凤皇。kuáng gē bù jí kuáng,gē shēng yuán fèng huáng。
凤兮何当来,消我孤直疮。fèng xī hé dāng lái,xiāo wǒ gū zhí chuāng。
君文真凤声,宣隘满铿锵。jūn wén zhēn fèng shēng,xuān ài mǎn kēng qiāng。
洛友零落尽,逮兹悲重伤。luò yǒu líng luò jǐn,dǎi zī bēi zhòng shāng。
独自奋异骨,将骑白角翔。dú zì fèn yì gǔ,jiāng qí bái jiǎo xiáng。
再三劝莫行,寒气有刀枪。zài sān quàn mò xíng,hán qì yǒu dāo qiāng。
仰惭君子多,慎勿作芬芳。yǎng cán jūn zi duō,shèn wù zuò fēn fāng。

奉报翰林张舍人见遗之诗

孟郊

百虫笑秋律,清削月夜闻。bǎi chóng xiào qiū lǜ,qīng xuē yuè yè wén。
晓棱视听微,风剪叶已纷。xiǎo léng shì tīng wēi,fēng jiǎn yè yǐ fēn。
君子鉴大雅,老人非俊群。jūn zi jiàn dà yǎ,lǎo rén fēi jùn qún。
收拾古所弃,俯仰补空文。shōu shí gǔ suǒ qì,fǔ yǎng bǔ kōng wén。
孤韵耻春俗,馀响逸零雰。gū yùn chǐ chūn sú,yú xiǎng yì líng fēn。
自然蹈终南,涤暑凌寒氛。zì rán dǎo zhōng nán,dí shǔ líng hán fēn。
岩霰不知午,涧澌镇含曛。yán xiàn bù zhī wǔ,jiàn sī zhèn hán xūn。
曾是醒古醉,所以多隐沦。céng shì xǐng gǔ zuì,suǒ yǐ duō yǐn lún。
江调乐之远,溪谣生徒新。jiāng diào lè zhī yuǎn,xī yáo shēng tú xīn。
众蕴有馀采,寒泉空哀呻。zhòng yùn yǒu yú cǎi,hán quán kōng āi shēn。
南谢竟莫至,北宋当时珍。nán xiè jìng mò zhì,běi sòng dāng shí zhēn。
赜灵各自异,酌酒谁能均。zé líng gè zì yì,zhuó jiǔ shuí néng jūn。
昔咏多写讽,今词讵无因。xī yǒng duō xiě fěng,jīn cí jù wú yīn。
品松何高翠,宫殿没荒榛。pǐn sōng hé gāo cuì,gōng diàn méi huāng zhēn。
苔趾识宏制,沙潨游崩津。tái zhǐ shí hóng zhì,shā cóng yóu bēng jīn。
忽吟陶渊明,此即羲皇人。hū yín táo yuān míng,cǐ jí xī huáng rén。
心放出天地,形拘在风尘。xīn fàng chū tiān dì,xíng jū zài fēng chén。
前贤素行阶,夙嗜青山勤。qián xián sù xíng jiē,sù shì qīng shān qín。
达士立明镜,朗言为近臣。dá shì lì míng jìng,lǎng yán wèi jìn chén。
将期律万有,倾倒甄无垠。jiāng qī lǜ wàn yǒu,qīng dào zhēn wú yín。
鸑鷟应蟋蟀,丝毫意皆申。yuè zhuó yīng xī shuài,sī háo yì jiē shēn。
况于三千章,哀叩不为神。kuàng yú sān qiān zhāng,āi kòu bù wèi shén。

送从弟郢东归

孟郊

尔去东南夜,我无西北梦。ěr qù dōng nán yè,wǒ wú xī běi mèng。
谁言贫别易,贫别愁更重。shuí yán pín bié yì,pín bié chóu gèng zhòng。
晓色夺明月,征人逐群动。xiǎo sè duó míng yuè,zhēng rén zhú qún dòng。
秋风楚涛高,旅榜将谁共。qiū fēng chǔ tāo gāo,lǚ bǎng jiāng shuí gòng。