古诗词

与王二十一员外涯游昭成寺

孟郊

洛友寂寂约,省骑霏霏尘。luò yǒu jì jì yuē,shěng qí fēi fēi chén。
游僧步晚磬,话茗含芳春。yóu sēng bù wǎn qìng,huà míng hán fāng chūn。
瑶策冰入手,粉壁画莹神。yáo cè bīng rù shǒu,fěn bì huà yíng shén。
赪廊芙蓉霁,碧殿琉璃匀。chēng láng fú róng jì,bì diàn liú lí yún。
玄讲岛岳尽,渊咏文字新。xuán jiǎng dǎo yuè jǐn,yuān yǒng wén zì xīn。
屡笑寒竹宴,况接青云宾。lǚ xiào hán zhú yàn,kuàng jiē qīng yún bīn。
顾惭馀眷下,衰瘵婴残身。gù cán yú juàn xià,shuāi zhài yīng cán shēn。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

感怀其二

孟郊

秋气悲万物,惊风振长道。qiū qì bēi wàn wù,jīng fēng zhèn zhǎng dào。
登高有所思,寒雨伤百草。dēng gāo yǒu suǒ sī,hán yǔ shāng bǎi cǎo。
平生有亲爱,零落不相保。píng shēng yǒu qīn ài,líng luò bù xiāng bǎo。
五情今已伤,安得自能老。wǔ qíng jīn yǐ shāng,ān dé zì néng lǎo。

感怀其二

孟郊

晨登洛阳坂,目极天茫茫。chén dēng luò yáng bǎn,mù jí tiān máng máng。
群物归大化,六龙颓西荒。qún wù guī dà huà,liù lóng tuí xī huāng。
豺狼日已多,草木日已霜。chái láng rì yǐ duō,cǎo mù rì yǐ shuāng。
饥年无遗粟,众鸟去空场。jī nián wú yí sù,zhòng niǎo qù kōng chǎng。
路傍谁家子,白首离故乡。lù bàng shuí jiā zi,bái shǒu lí gù xiāng。
含酸望松柏,仰面诉穹苍。hán suān wàng sōng bǎi,yǎng miàn sù qióng cāng。
去去勿复道,苦饥形貌伤。qù qù wù fù dào,kǔ jī xíng mào shāng。

感怀其二

孟郊

徘徊不能寐,耿耿含酸辛。pái huái bù néng mèi,gěng gěng hán suān xīn。
中夜登高楼,忆我旧星辰。zhōng yè dēng gāo lóu,yì wǒ jiù xīng chén。
四时互迁移,万物何时春。sì shí hù qiān yí,wàn wù hé shí chūn。
唯忆首阳路,永谢当时人。wéi yì shǒu yáng lù,yǒng xiè dāng shí rén。

感怀其二

孟郊

长安佳丽地,宫月生蛾眉。zhǎng ān jiā lì dì,gōng yuè shēng é méi。
阴气凝万里,坐看芳草衰。yīn qì níng wàn lǐ,zuò kàn fāng cǎo shuāi。
玉堂有玄鸟,亦以从此辞。yù táng yǒu xuán niǎo,yì yǐ cóng cǐ cí。
伤哉志士叹,故国多迟迟。shāng zāi zhì shì tàn,gù guó duō chí chí。
深宫岂无乐,扰扰复何为。shēn gōng qǐ wú lè,rǎo rǎo fù hé wèi。
朝见名与利,莫还生是非。cháo jiàn míng yǔ lì,mò hái shēng shì fēi。
姜牙佐周武,世业永巍巍。jiāng yá zuǒ zhōu wǔ,shì yè yǒng wēi wēi。

感怀其二

孟郊

举才天道亲,首阳谁采薇。jǔ cái tiān dào qīn,shǒu yáng shuí cǎi wēi。
去去荒泽远,落日当西归。qù qù huāng zé yuǎn,luò rì dāng xī guī。
羲和驻其轮,四海借馀晖。xī hé zhù qí lún,sì hǎi jiè yú huī。
极目何萧索,惊风正离披。jí mù hé xiāo suǒ,jīng fēng zhèng lí pī。
鸱鸮鸣高树,众鸟相因依。chī xiāo míng gāo shù,zhòng niǎo xiāng yīn yī。
东方有一士,岁莫常苦饥。dōng fāng yǒu yī shì,suì mò cháng kǔ jī。
主人数相问,脉脉今何为。zhǔ rén shù xiāng wèn,mài mài jīn hé wèi。
贫贱亦有乐,且愿掩柴扉。pín jiàn yì yǒu lè,qiě yuàn yǎn chái fēi。

感怀其二

孟郊

河梁莫相遇,草草不复言。hé liáng mò xiāng yù,cǎo cǎo bù fù yán。
汉家正离乱,王粲别荆蛮。hàn jiā zhèng lí luàn,wáng càn bié jīng mán。
野泽何萧条,悲风振空山。yě zé hé xiāo tiáo,bēi fēng zhèn kōng shān。
举头是星辰,念我何时还。jǔ tóu shì xīng chén,niàn wǒ hé shí hái。
亲爱久别散,形神各离迁。qīn ài jiǔ bié sàn,xíng shén gè lí qiān。
未为生死诀,长在心目间。wèi wèi shēng sǐ jué,zhǎng zài xīn mù jiān。

达士

孟郊

四时如逝水,百川皆东波。sì shí rú shì shuǐ,bǎi chuān jiē dōng bō。
青春去不还,白发镊更多。qīng chūn qù bù hái,bái fā niè gèng duō。
达人识元化,变愁为高歌。dá rén shí yuán huà,biàn chóu wèi gāo gē。
倾产取一醉,富者奈贫何。qīng chǎn qǔ yī zuì,fù zhě nài pín hé。
君看土中宅,富贵无偏颇。jūn kàn tǔ zhōng zhái,fù guì wú piān pǒ。

暮秋感思

孟郊

西风吹垂杨,条条脆如藕。xī fēng chuī chuí yáng,tiáo tiáo cuì rú ǒu。
上有噪日蝉,催人成皓首。shàng yǒu zào rì chán,cuī rén chéng hào shǒu。
亦恐旅步难,何独朱颜丑。yì kǒng lǚ bù nán,hé dú zhū yán chǒu。
欲慰一时心,莫如千日酒。yù wèi yī shí xīn,mò rú qiān rì jiǔ。

暮秋感思

孟郊

优哉遵渚鸿,自得养身旨。yōu zāi zūn zhǔ hóng,zì dé yǎng shēn zhǐ。
不啄太仓粟,不饮方塘水。bù zhuó tài cāng sù,bù yǐn fāng táng shuǐ。
振羽戛浮云,罝罗任徒尔。zhèn yǔ jiá fú yún,jū luó rèn tú ěr。

古兴

孟郊

楚血未干衣,荆虹尚埋辉。chǔ xuè wèi gàn yī,jīng hóng shàng mái huī。
痛玉不痛身,抱璞求所归。tòng yù bù tòng shēn,bào pú qiú suǒ guī。

劝友

孟郊

至白涅不缁,至交淡不疑。zhì bái niè bù zī,zhì jiāo dàn bù yí。
人生静躁殊,莫厌相箴规。rén shēng jìng zào shū,mò yàn xiāng zhēn guī。
胶漆武可接,金兰文可思。jiāo qī wǔ kě jiē,jīn lán wén kě sī。
堪嗟无心人,不如松柏枝。kān jiē wú xīn rén,bù rú sōng bǎi zhī。

夷门雪赠主人

孟郊

夷门贫士空吟雪,夷门豪士皆饮酒。yí mén pín shì kōng yín xuě,yí mén háo shì jiē yǐn jiǔ。
酒声欢闲入雪销,雪声激切悲枯朽。jiǔ shēng huān xián rù xuě xiāo,xuě shēng jī qiè bēi kū xiǔ。
悲欢不同归去来,万里春风动江柳。bēi huān bù tóng guī qù lái,wàn lǐ chūn fēng dòng jiāng liǔ。

尧歌

孟郊

尔室何不安,尔孝无与齐。ěr shì hé bù ān,ěr xiào wú yǔ qí。
一言应对姑,一度为出妻。yī yán yīng duì gū,yī dù wèi chū qī。
往辙才晚钟,还辙及晨鸡。wǎng zhé cái wǎn zhōng,hái zhé jí chén jī。
往还迹徒新,很戾竟独迷。wǎng hái jì tú xīn,hěn lì jìng dú mí。
娥女无礼数,污家如粪泥。é nǚ wú lǐ shù,wū jiā rú fèn ní。
父母吞声哭,禽鸟亦为啼。fù mǔ tūn shēng kū,qín niǎo yì wèi tí。
如何天与恶,不得和鸣栖。rú hé tiān yǔ è,bù dé hé míng qī。

尧歌

孟郊

山色挽心肝,将归尽日看。shān sè wǎn xīn gān,jiāng guī jǐn rì kàn。
村肩篮舆子,野坐白发官。cūn jiān lán yú zi,yě zuò bái fā guān。
莺弄方短短,花明碎攒攒。yīng nòng fāng duǎn duǎn,huā míng suì zǎn zǎn。
琉璃堆可掬,琴瑟饶多欢。liú lí duī kě jū,qín sè ráo duō huān。
翠韵仙窈窕,岚漪出无端。cuì yùn xiān yǎo tiǎo,lán yī chū wú duān。
养馆洞庭秋,响答虚吹弹。yǎng guǎn dòng tíng qiū,xiǎng dá xū chuī dàn。

乱离

孟郊

天下无义剑,中原多疮痍。tiān xià wú yì jiàn,zhōng yuán duō chuāng yí。
哀哀陆大夫,正直神反欺。āi āi lù dà fū,zhèng zhí shén fǎn qī。
子路已成血,嵇康今尚嗤。zi lù yǐ chéng xuè,jī kāng jīn shàng chī。
为君每一恸,如剑在四肢。wèi jūn měi yī tòng,rú jiàn zài sì zhī。
折羽不复飞,逝水不复归。zhé yǔ bù fù fēi,shì shuǐ bù fù guī。
直松摧高柯,弱蔓将何依。zhí sōng cuī gāo kē,ruò màn jiāng hé yī。
朝为春日欢,夕为秋日悲。cháo wèi chūn rì huān,xī wèi qiū rì bēi。
泪下无尺寸,纷纷天雨丝。lèi xià wú chǐ cùn,fēn fēn tiān yǔ sī。
积怨成疾疹,积恨成狂痴。jī yuàn chéng jí zhěn,jī hèn chéng kuáng chī。
怨草岂有边,恨水岂有涯。yuàn cǎo qǐ yǒu biān,hèn shuǐ qǐ yǒu yá。
怨恨驰我心,茫茫日何之。yuàn hèn chí wǒ xīn,máng máng rì hé zhī。