古诗词

奉报翰林张舍人见遗之诗

孟郊

百虫笑秋律,清削月夜闻。bǎi chóng xiào qiū lǜ,qīng xuē yuè yè wén。
晓棱视听微,风剪叶已纷。xiǎo léng shì tīng wēi,fēng jiǎn yè yǐ fēn。
君子鉴大雅,老人非俊群。jūn zi jiàn dà yǎ,lǎo rén fēi jùn qún。
收拾古所弃,俯仰补空文。shōu shí gǔ suǒ qì,fǔ yǎng bǔ kōng wén。
孤韵耻春俗,馀响逸零雰。gū yùn chǐ chūn sú,yú xiǎng yì líng fēn。
自然蹈终南,涤暑凌寒氛。zì rán dǎo zhōng nán,dí shǔ líng hán fēn。
岩霰不知午,涧澌镇含曛。yán xiàn bù zhī wǔ,jiàn sī zhèn hán xūn。
曾是醒古醉,所以多隐沦。céng shì xǐng gǔ zuì,suǒ yǐ duō yǐn lún。
江调乐之远,溪谣生徒新。jiāng diào lè zhī yuǎn,xī yáo shēng tú xīn。
众蕴有馀采,寒泉空哀呻。zhòng yùn yǒu yú cǎi,hán quán kōng āi shēn。
南谢竟莫至,北宋当时珍。nán xiè jìng mò zhì,běi sòng dāng shí zhēn。
赜灵各自异,酌酒谁能均。zé líng gè zì yì,zhuó jiǔ shuí néng jūn。
昔咏多写讽,今词讵无因。xī yǒng duō xiě fěng,jīn cí jù wú yīn。
品松何高翠,宫殿没荒榛。pǐn sōng hé gāo cuì,gōng diàn méi huāng zhēn。
苔趾识宏制,沙潨游崩津。tái zhǐ shí hóng zhì,shā cóng yóu bēng jīn。
忽吟陶渊明,此即羲皇人。hū yín táo yuān míng,cǐ jí xī huáng rén。
心放出天地,形拘在风尘。xīn fàng chū tiān dì,xíng jū zài fēng chén。
前贤素行阶,夙嗜青山勤。qián xián sù xíng jiē,sù shì qīng shān qín。
达士立明镜,朗言为近臣。dá shì lì míng jìng,lǎng yán wèi jìn chén。
将期律万有,倾倒甄无垠。jiāng qī lǜ wàn yǒu,qīng dào zhēn wú yín。
鸑鷟应蟋蟀,丝毫意皆申。yuè zhuó yīng xī shuài,sī háo yì jiē shēn。
况于三千章,哀叩不为神。kuàng yú sān qiān zhāng,āi kòu bù wèi shén。
孟郊

孟郊

孟郊,(751~814),唐代诗人。字东野。汉族,湖州武康(今浙江德清)人,祖籍平昌(今山东临邑东北),先世居洛阳(今属河南)。唐代著名诗人。现存诗歌500多首,以短篇的五言古诗最多,代表作有《游子吟》。有“诗囚”之称,又与贾岛齐名,人称“郊寒岛瘦”。元和九年,在阌乡(今河南灵宝)因病去世。张籍私谥为贞曜先生。 孟郊的作品>>

猜您喜欢

路病

孟郊

病客无主人,艰哉求卧难。bìng kè wú zhǔ rén,jiān zāi qiú wò nán。
飞光赤道路,内火焦肺肝。fēi guāng chì dào lù,nèi huǒ jiāo fèi gān。
欲饮井泉竭,欲医囊用单。yù yǐn jǐng quán jié,yù yī náng yòng dān。
稚颜能几日,壮志忽已残。zhì yán néng jǐ rì,zhuàng zhì hū yǐ cán。
人子不言苦,归书但云安。rén zi bù yán kǔ,guī shū dàn yún ān。
愁环在我肠,宛转终无端。chóu huán zài wǒ cháng,wǎn zhuǎn zhōng wú duān。

衰松

孟郊

近世交道衰,青松落颜色。jìn shì jiāo dào shuāi,qīng sōng luò yán sè。
人心忌孤直,木性随改易。rén xīn jì gū zhí,mù xìng suí gǎi yì。
既摧栖日干,未展擎天力。jì cuī qī rì gàn,wèi zhǎn qíng tiān lì。
终是君子材,还思君子识。zhōng shì jūn zi cái,hái sī jūn zi shí。

遣兴

孟郊

弦贞五条音,松直百尺心。xián zhēn wǔ tiáo yīn,sōng zhí bǎi chǐ xīn。
贞弦含古风,直松凌高岑。zhēn xián hán gǔ fēng,zhí sōng líng gāo cén。
浮声与狂葩,胡为欲相侵。fú shēng yǔ kuáng pā,hú wèi yù xiāng qīn。

退居

孟郊

退身何所食,败力不能闲。tuì shēn hé suǒ shí,bài lì bù néng xián。
种稻耕白水,负薪斫青山。zhǒng dào gēng bái shuǐ,fù xīn zhuó qīng shān。
众听喜巴唱,独醒愁楚颜。zhòng tīng xǐ bā chàng,dú xǐng chóu chǔ yán。
日莫静归时,幽幽扣松关。rì mò jìng guī shí,yōu yōu kòu sōng guān。

卧病

孟郊

贫病诚可羞,故床无新裘。pín bìng chéng kě xiū,gù chuáng wú xīn qiú。
春色烧肌肤,时餐苦咽喉。chūn sè shāo jī fū,shí cān kǔ yàn hóu。
倦寝意蒙昧,强言声幽柔。juàn qǐn yì méng mèi,qiáng yán shēng yōu róu。
承颜自俯仰,有泪不敢流。chéng yán zì fǔ yǎng,yǒu lèi bù gǎn liú。
默默寸心中,朝愁续莫愁。mò mò cùn xīn zhōng,cháo chóu xù mò chóu。

隐士

孟郊

本末一相返,漂浮不还真。běn mò yī xiāng fǎn,piāo fú bù hái zhēn。
山野多馁士,市井无饥人。shān yě duō něi shì,shì jǐng wú jī rén。
虎豹忌当道,麋鹿知藏身。hǔ bào jì dāng dào,mí lù zhī cáng shēn。
奈何贪竞者,日与患害亲。nài hé tān jìng zhě,rì yǔ huàn hài qīn。
颜貌岁岁改,利心朝朝新。yán mào suì suì gǎi,lì xīn cháo cháo xīn。
孰知富生祸,取富不取贫。shú zhī fù shēng huò,qǔ fù bù qǔ pín。
宝玉忌出璞,出璞先为尘。bǎo yù jì chū pú,chū pú xiān wèi chén。
松柏忌出山,出山先为薪。sōng bǎi jì chū shān,chū shān xiān wèi xīn。
君子隐石壁,道书为我邻。jūn zi yǐn shí bì,dào shū wèi wǒ lín。
寝兴思其义,澹泊味始真。qǐn xīng sī qí yì,dàn pō wèi shǐ zhēn。
陶公自放归,尚平去有依。táo gōng zì fàng guī,shàng píng qù yǒu yī。
草木择地生,禽鸟顺性飞。cǎo mù zé dì shēng,qín niǎo shùn xìng fēi。
青青与冥冥,所保各不违。qīng qīng yǔ míng míng,suǒ bǎo gè bù wéi。

春日有感

孟郊

雨滴草芽出,一日长一日。yǔ dī cǎo yá chū,yī rì zhǎng yī rì。
风吹柳线垂,一枝连一枝。fēng chuī liǔ xiàn chuí,yī zhī lián yī zhī。
独有愁人颜,经春如等闲。dú yǒu chóu rén yán,jīng chūn rú děng xián。
且持酒满杯,狂歌狂笑来。qiě chí jiǔ mǎn bēi,kuáng gē kuáng xiào lái。

将见故人

孟郊

故人季夏中,及此百馀日。gù rén jì xià zhōng,jí cǐ bǎi yú rì。
无日不相思,明镜改形色。wú rì bù xiāng sī,míng jìng gǎi xíng sè。
宁知仲冬时,忽有相逢期。níng zhī zhòng dōng shí,hū yǒu xiāng féng qī。
振衣起踯躅,赪鲤跃天池。zhèn yī qǐ zhí zhú,chēng lǐ yuè tiān chí。

伤时

孟郊

常闻贫贱士之常,嗟尔富者莫相笑。cháng wén pín jiàn shì zhī cháng,jiē ěr fù zhě mò xiāng xiào。
男儿得路即荣名,邂逅失途成不调。nán ér dé lù jí róng míng,xiè hòu shī tú chéng bù diào。
古人结交而重义,今人结交而重利。gǔ rén jié jiāo ér zhòng yì,jīn rén jié jiāo ér zhòng lì。
劝人一种种桃李,种亦直须遍天地。quàn rén yī zhǒng zhǒng táo lǐ,zhǒng yì zhí xū biàn tiān dì。
一生不爱嘱人事,嘱即直须为生死。yī shēng bù ài zhǔ rén shì,zhǔ jí zhí xū wèi shēng sǐ。
我亦不羡季伦富,我亦不笑原宪贫。wǒ yì bù xiàn jì lún fù,wǒ yì bù xiào yuán xiàn pín。
有财有势即相识,无财无势同路人。yǒu cái yǒu shì jí xiāng shí,wú cái wú shì tóng lù rén。
因知世事皆如此,却向东溪卧白云。yīn zhī shì shì jiē rú cǐ,què xiàng dōng xī wò bái yún。

寓言

孟郊

谁言碧山曲,不废青松直。shuí yán bì shān qū,bù fèi qīng sōng zhí。
谁言浊水泥,不污明月色。shuí yán zhuó shuǐ ní,bù wū míng yuè sè。
我有松月心,俗骋风霜力。wǒ yǒu sōng yuè xīn,sú chěng fēng shuāng lì。
贞明既如此,摧折安可得。zhēn míng jì rú cǐ,cuī zhé ān kě dé。

偶作

孟郊

利剑不可近,美人不可亲。lì jiàn bù kě jìn,měi rén bù kě qīn。
利剑近伤手,美人近伤身。lì jiàn jìn shāng shǒu,měi rén jìn shāng shēn。
道险不在广,十步能摧轮。dào xiǎn bù zài guǎng,shí bù néng cuī lún。
情爱不在多,一夕能伤神。qíng ài bù zài duō,yī xī néng shāng shén。

劝学

孟郊

击石乃有火,不击元无烟。jī shí nǎi yǒu huǒ,bù jī yuán wú yān。
人学始知道,不学非自然。rén xué shǐ zhī dào,bù xué fēi zì rán。
万事须己运,他得非我贤。wàn shì xū jǐ yùn,tā dé fēi wǒ xián。
青春须早为,岂能长少年。qīng chūn xū zǎo wèi,qǐ néng zhǎng shǎo nián。

长安早春

孟郊

旭日朱楼光,东风不惊尘。xù rì zhū lóu guāng,dōng fēng bù jīng chén。
公子醉未起,美人争探春。gōng zi zuì wèi qǐ,měi rén zhēng tàn chūn。
探春不为桑,探春不为麦。tàn chūn bù wèi sāng,tàn chūn bù wèi mài。
日日出西园,只望花柳色。rì rì chū xī yuán,zhǐ wàng huā liǔ sè。
乃知田家春,不入五侯宅。nǎi zhī tián jiā chūn,bù rù wǔ hóu zhái。

罪松

孟郊

虽为青松姿,霜风何所宜。suī wèi qīng sōng zī,shuāng fēng hé suǒ yí。
二月天下树,绿于青松枝。èr yuè tiān xià shù,lǜ yú qīng sōng zhī。
勿谓贤者喻,勿谓愚者规。wù wèi xián zhě yù,wù wèi yú zhě guī。
伊吕代封爵,夷齐终身饥。yī lǚ dài fēng jué,yí qí zhōng shēn jī。
彼曲既在斯,我正实在兹。bǐ qū jì zài sī,wǒ zhèng shí zài zī。
泾流合渭流,清浊各自持。jīng liú hé wèi liú,qīng zhuó gè zì chí。
天令设四时,荣衰有常期。tiān lìng shè sì shí,róng shuāi yǒu cháng qī。
荣合随时荣,衰合随时衰。róng hé suí shí róng,shuāi hé suí shí shuāi。
天令既不从,甚不敬天时。tiān lìng jì bù cóng,shén bù jìng tiān shí。
松乃不臣木,青青独何为。sōng nǎi bù chén mù,qīng qīng dú hé wèi。

感兴

孟郊

拔心草不死,去根柳亦荣。bá xīn cǎo bù sǐ,qù gēn liǔ yì róng。
独有失意人,恍然无力行。dú yǒu shī yì rén,huǎng rán wú lì xíng。
昔为连理枝,今为断弦声。xī wèi lián lǐ zhī,jīn wèi duàn xián shēng。
连理时所重,断弦今所轻。lián lǐ shí suǒ zhòng,duàn xián jīn suǒ qīng。
吾欲进孤舟,三峡水不平。wú yù jìn gū zhōu,sān xiá shuǐ bù píng。
吾欲载车马,太行路峥嵘。wú yù zài chē mǎ,tài xíng lù zhēng róng。
万物根一气,如何互相倾。wàn wù gēn yī qì,rú hé hù xiāng qīng。