古诗词

张好好诗(并序)

杜牧

君为豫章姝,十三才有余。jūn wèi yù zhāng shū,shí sān cái yǒu yú。
翠茁凤生尾,丹脸莲含跗。cuì zhuó fèng shēng wěi,dān liǎn lián hán fū。
高阁倚天半,晴江联碧虚。gāo gé yǐ tiān bàn,qíng jiāng lián bì xū。
此地试君唱,特使华筵铺。cǐ dì shì jūn chàng,tè shǐ huá yán pù。
主公顾四座,始讶来踟蹰。zhǔ gōng gù sì zuò,shǐ yà lái chí chú。
吴娃起引赞,低回映长裾。wú wá qǐ yǐn zàn,dī huí yìng zhǎng jū。
双鬟可高下,才过青罗襦。shuāng huán kě gāo xià,cái guò qīng luó rú。
盼盼乍垂袖,一声离凤呼。pàn pàn zhà chuí xiù,yī shēng lí fèng hū。
繁弦迸关纽,塞管裂圆芦。fán xián bèng guān niǔ,sāi guǎn liè yuán lú。
众音不能逐,袅袅穿云衢。zhòng yīn bù néng zhú,niǎo niǎo chuān yún qú。
主公再三叹,谓言天下殊。zhǔ gōng zài sān tàn,wèi yán tiān xià shū。
赠之天马锦,副以水犀梳。zèng zhī tiān mǎ jǐn,fù yǐ shuǐ xī shū。
龙沙看秋浪,明月游东湖。lóng shā kàn qiū làng,míng yuè yóu dōng hú。
自此每相见,三日已为疏。zì cǐ měi xiāng jiàn,sān rì yǐ wèi shū。
玉质随月满,艳态逐春舒。yù zhì suí yuè mǎn,yàn tài zhú chūn shū。
绛唇渐轻巧,云步转虚徐。jiàng chún jiàn qīng qiǎo,yún bù zhuǎn xū xú。
旌旆忽东下,笙歌随舳舻。jīng pèi hū dōng xià,shēng gē suí zhú lú。
霜凋谢楼树,沙暖句溪蒲。shuāng diāo xiè lóu shù,shā nuǎn jù xī pú。
身外任尘土,樽前且欢娱。shēn wài rèn chén tǔ,zūn qián qiě huān yú。
飘然集仙客,讽赋欺相如。piāo rán jí xiān kè,fěng fù qī xiāng rú。
聘之碧瑶佩,载以紫云车。pìn zhī bì yáo pèi,zài yǐ zǐ yún chē。
洞闭水声远,月高蟾影孤。dòng bì shuǐ shēng yuǎn,yuè gāo chán yǐng gū。
尔来未几岁,散尽高阳徒。ěr lái wèi jǐ suì,sàn jǐn gāo yáng tú。
洛城重相见,婥婥为当垆。luò chéng zhòng xiāng jiàn,nào nào wèi dāng lú。
怪我苦何事,少年垂白须。guài wǒ kǔ hé shì,shǎo nián chuí bái xū。
朋游今在否,落拓更能无?péng yóu jīn zài fǒu,luò tuò gèng néng wú?
门馆恸哭后,水云愁景初。mén guǎn tòng kū hòu,shuǐ yún chóu jǐng chū。
斜日挂衰柳,凉风生座隅。xié rì guà shuāi liǔ,liáng fēng shēng zuò yú。
洒尽满襟泪,短歌聊一书。sǎ jǐn mǎn jīn lèi,duǎn gē liáo yī shū。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

陕州醉赠裴四同年

杜牧

凄风洛下同羁思,迟日棠阴得醉歌。qī fēng luò xià tóng jī sī,chí rì táng yīn dé zuì gē。
自笑与君三岁别,头衔依旧鬓丝多。zì xiào yǔ jūn sān suì bié,tóu xián yī jiù bìn sī duō。

破镜

杜牧

佳人失手镜初分,何日团圆再会君。jiā rén shī shǒu jìng chū fēn,hé rì tuán yuán zài huì jūn。
今朝万里秋风起,山北山南一片云。jīn cháo wàn lǐ qiū fēng qǐ,shān běi shān nán yī piàn yún。

长安雪后

杜牧

秦陵汉苑参差雪,北阙南山次第春。qín líng hàn yuàn cān chà xuě,běi quē nán shān cì dì chūn。
车马满城原上去,岂知惆怅有闲人。chē mǎ mǎn chéng yuán shàng qù,qǐ zhī chóu chàng yǒu xián rén。

华清宫

杜牧

零叶翻红万树霜,玉莲开蕊暖泉香。líng yè fān hóng wàn shù shuāng,yù lián kāi ruǐ nuǎn quán xiāng。
行云不下朝元阁,一曲淋铃泪数行。xíng yún bù xià cháo yuán gé,yī qū lín líng lèi shù xíng。

冬日题智门寺北楼

杜牧

满怀多少是恩酬,未见功名已白头。mǎn huái duō shǎo shì ēn chóu,wèi jiàn gōng míng yǐ bái tóu。
不为寻山试筋力,岂能寒上背云楼。bù wèi xún shān shì jīn lì,qǐ néng hán shàng bèi yún lóu。

别王十后遣京使累路附书

杜牧

重关晓度宿云寒,羸马缘知步步难。zhòng guān xiǎo dù sù yún hán,léi mǎ yuán zhī bù bù nán。
此信的应中路见,乱山何处拆书看。cǐ xìn de yīng zhōng lù jiàn,luàn shān hé chù chāi shū kàn。

许秀才至辱李蕲州绝句问断酒之情因寄

杜牧

有客南来话所思,故人遥枉醉中诗。yǒu kè nán lái huà suǒ sī,gù rén yáo wǎng zuì zhōng shī。
暂因微疾须防酒,不是欢情减旧时。zàn yīn wēi jí xū fáng jiǔ,bù shì huān qíng jiǎn jiù shí。

望少华三首

杜牧

身随白日看将老,心与青云自有期。shēn suí bái rì kàn jiāng lǎo,xīn yǔ qīng yún zì yǒu qī。
今对晴峰无十里,世缘多累暗生悲。jīn duì qíng fēng wú shí lǐ,shì yuán duō lèi àn shēng bēi。

望少华三首

杜牧

文字波中去不还,物情初与是非闲。wén zì bō zhōng qù bù hái,wù qíng chū yǔ shì fēi xián。
时名竟是无端事,羞对灵山道爱山。shí míng jìng shì wú duān shì,xiū duì líng shān dào ài shān。

望少华三首

杜牧

眼看云鹤不相随,何况尘中事作为。yǎn kàn yún hè bù xiāng suí,hé kuàng chén zhōng shì zuò wèi。
好伴羽人深洞去,月前秋听玉参差。hǎo bàn yǔ rén shēn dòng qù,yuè qián qiū tīng yù cān chà。

登澧州驿楼寄京兆韦尹

杜牧

一话涔阳旧使君,郡人回首望青云。yī huà cén yáng jiù shǐ jūn,jùn rén huí shǒu wàng qīng yún。
政声长与江声在,自到津楼日夜闻。zhèng shēng zhǎng yǔ jiāng shēng zài,zì dào jīn lóu rì yè wén。

长安晴望

杜牧

翠屏山对凤城开,碧落摇光霁后来。cuì píng shān duì fèng chéng kāi,bì luò yáo guāng jì hòu lái。
回识六龙巡幸处,飞烟闲绕望春台。huí shí liù lóng xún xìng chù,fēi yān xián rào wàng chūn tái。

岁旦

杜牧

星河犹在整朝衣,远望天门再拜归。xīng hé yóu zài zhěng cháo yī,yuǎn wàng tiān mén zài bài guī。
笑向春风初五十,敢言知命且知非。xiào xiàng chūn fēng chū wǔ shí,gǎn yán zhī mìng qiě zhī fēi。

宫人冢

杜牧

尽是离宫院中女,苑墙城外冢累累。jǐn shì lí gōng yuàn zhōng nǚ,yuàn qiáng chéng wài zhǒng lèi lèi。
少年入内教歌舞,不识君王到老时。shǎo nián rù nèi jiào gē wǔ,bù shí jūn wáng dào lǎo shí。

寄杜子二首

杜牧

不识长杨事北胡,且教红袖醉来扶。bù shí zhǎng yáng shì běi hú,qiě jiào hóng xiù zuì lái fú。
狂风烈燄虽千尺,豁得平生俊气无。kuáng fēng liè yàn suī qiān chǐ,huō dé píng shēng jùn qì wú。