古诗词

秋日偶题

杜牧

荷花兼柳叶,彼此不胜秋。hé huā jiān liǔ yè,bǐ cǐ bù shèng qiū。
玉露滴初泣,金风吹更愁。yù lù dī chū qì,jīn fēng chuī gèng chóu。
绿眉甘弃坠,红脸恨飘流。lǜ méi gān qì zhuì,hóng liǎn hèn piāo liú。
叹息是游子,少年还白头。tàn xī shì yóu zi,shǎo nián hái bái tóu。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

使回枉唐州崔司马书兼寄四韵因和

杜牧

清晨候吏把书来,十载离忧得暂开。qīng chén hòu lì bǎ shū lái,shí zài lí yōu dé zàn kāi。
痴叔去时还读易,仲容多兴索衔杯。chī shū qù shí hái dú yì,zhòng róng duō xīng suǒ xián bēi。
人心计日殷勤望,马首随云早晚回。rén xīn jì rì yīn qín wàng,mǎ shǒu suí yún zǎo wǎn huí。
莫为霜台愁岁暮,潜龙须待一声雷。mò wèi shuāng tái chóu suì mù,qián lóng xū dài yī shēng léi。

郡斋秋夜即事寄斛斯处士许秀才

杜牧

有客谁人肯夜过,独怜风景奈愁何。yǒu kè shuí rén kěn yè guò,dú lián fēng jǐng nài chóu hé。
边鸿怨处迷霜久,庭树空来见月多。biān hóng yuàn chù mí shuāng jiǔ,tíng shù kōng lái jiàn yuè duō。
故国杳无千里信,彩弦时伴一声歌。gù guó yǎo wú qiān lǐ xìn,cǎi xián shí bàn yī shēng gē。
驰心只待城乌晓,几对虚檐望白河。chí xīn zhǐ dài chéng wū xiǎo,jǐ duì xū yán wàng bái hé。

宿长庆寺

杜牧

南行步步远浮尘,更近青山昨夜邻。nán xíng bù bù yuǎn fú chén,gèng jìn qīng shān zuó yè lín。
高铎数声秋撼玉,霁河千里晓横银。gāo duó shù shēng qiū hàn yù,jì hé qiān lǐ xiǎo héng yín。
红蕖影落前池净,绿稻香来野径频。hóng qú yǐng luò qián chí jìng,lǜ dào xiāng lái yě jìng pín。
终日官闲无一事,不妨长醉是游人。zhōng rì guān xián wú yī shì,bù fáng zhǎng zuì shì yóu rén。

寄浙西李判官

杜牧

燕台上客意何如,四五年来渐渐疏。yàn tái shàng kè yì hé rú,sì wǔ nián lái jiàn jiàn shū。
直道莫抛男子业,遭时还与故人书。zhí dào mò pāo nán zi yè,zāo shí hái yǔ gù rén shū。
青云满眼应骄我,白发浑头少恨渠。qīng yún mǎn yǎn yīng jiāo wǒ,bái fā hún tóu shǎo hèn qú。
唯念贤哉崔大让,可怜无事不歌鱼。wéi niàn xián zāi cuī dà ràng,kě lián wú shì bù gē yú。

卢秀才将出王屋高步名场江南相逢赠别

杜牧

王屋山人有古文,欲攀青桂弄氛氲。wáng wū shān rén yǒu gǔ wén,yù pān qīng guì nòng fēn yūn。
将携健笔干明主,莫向仙坛问白云。jiāng xié jiàn bǐ gàn míng zhǔ,mò xiàng xiān tán wèn bái yún。
驰逐宁教争处让,是非偏忌众人分。chí zhú níng jiào zhēng chù ràng,shì fēi piān jì zhòng rén fēn。
交游话我凭君道,除却鲈鱼更不闻。jiāo yóu huà wǒ píng jūn dào,chú què lú yú gèng bù wén。

羊栏浦夜陪宴会

杜牧

戈槛营中夜未央,雨沾云惹侍襄王。gē kǎn yíng zhōng yè wèi yāng,yǔ zhān yún rě shì xiāng wáng。
毬来香袖依稀暖,酒凸觥心泛滟光。qiú lái xiāng xiù yī xī nuǎn,jiǔ tū gōng xīn fàn yàn guāng。
红弦高紧声声急,珠唱铺圆袅袅长。hóng xián gāo jǐn shēng shēng jí,zhū chàng pù yuán niǎo niǎo zhǎng。
自比诸生最无取,不知何处亦升堂。zì bǐ zhū shēng zuì wú qǔ,bù zhī hé chù yì shēng táng。

送杜顗赴润州幕

杜牧

少年才俊赴知音,丞相门栏不觉深。shǎo nián cái jùn fù zhī yīn,chéng xiāng mén lán bù jué shēn。
直道事人男子业,异乡加饭弟兄心。zhí dào shì rén nán zi yè,yì xiāng jiā fàn dì xiōng xīn。
还须整理韦弦佩,莫独矜夸玳瑁簪。hái xū zhěng lǐ wéi xián pèi,mò dú jīn kuā dài mào zān。
若去上元怀古去,谢安坟下与沉吟。ruò qù shàng yuán huái gǔ qù,xiè ān fén xià yǔ chén yín。

贺崔大夫崔正字

杜牧

内举无惭古所难,燕台遥想拂尘冠。nèi jǔ wú cán gǔ suǒ nán,yàn tái yáo xiǎng fú chén guān。
登龙有路水不峻,一雁背飞天正寒。dēng lóng yǒu lù shuǐ bù jùn,yī yàn bèi fēi tiān zhèng hán。
别夜酒馀红烛短,映山帆满碧霞残。bié yè jiǔ yú hóng zhú duǎn,yìng shān fān mǎn bì xiá cán。
谢公楼下潺湲响,离恨诗情添几般。xiè gōng lóu xià chán yuán xiǎng,lí hèn shī qíng tiān jǐ bān。

将赴池州道中作

杜牧

青阳云水去年寻,黄绢歌诗出翰林。qīng yáng yún shuǐ qù nián xún,huáng juàn gē shī chū hàn lín。
投辖暂停留酒客,绛帷斜系满松阴。tóu xiá zàn tíng liú jiǔ kè,jiàng wéi xié xì mǎn sōng yīn。
妖人笑我不相问,道者应知归路心。yāo rén xiào wǒ bù xiāng wèn,dào zhě yīng zhī guī lù xīn。
南去南来尽乡国,月明秋水只沈沈。nán qù nán lái jǐn xiāng guó,yuè míng qiū shuǐ zhǐ shěn shěn。

酬许十三秀才兼依来韵

杜牧

多为裁诗步竹轩,有时凝思过朝昏。duō wèi cái shī bù zhú xuān,yǒu shí níng sī guò cháo hūn。
篇成敢道怀金璞,吟苦唯应似岭猿。piān chéng gǎn dào huái jīn pú,yín kǔ wéi yīng shì lǐng yuán。
迷兴每惭花月夕,寄愁长在别离魂。mí xīng měi cán huā yuè xī,jì chóu zhǎng zài bié lí hún。
凭君把卷侵寒烛,丽句时传画戟门。píng jūn bǎ juǎn qīn hán zhú,lì jù shí chuán huà jǐ mén。

冬日五湖

杜牧

芦荻花多触处飞,独凭虚槛雨微微。lú dí huā duō chù chù fēi,dú píng xū kǎn yǔ wēi wēi。
寒林叶落鸟巢出,古渡风高渔艇稀。hán lín yè luò niǎo cháo chū,gǔ dù fēng gāo yú tǐng xī。
云抱四山终日在,草荒三径几时归。yún bào sì shān zhōng rì zài,cǎo huāng sān jìng jǐ shí guī。
江城向晚西流急,无限乡心闻捣衣。jiāng chéng xiàng wǎn xī liú jí,wú xiàn xiāng xīn wén dǎo yī。

闻开江相国宋

杜牧

权门阴进夺移才,驿骑如星堕峡来。quán mén yīn jìn duó yí cái,yì qí rú xīng duò xiá lái。
晁氏有恩忠作祸,贾生无罪直为灾。cháo shì yǒu ēn zhōng zuò huò,jiǎ shēng wú zuì zhí wèi zāi。
贞魂误向崇山没,冤气疑从湘水回。zhēn hún wù xiàng chóng shān méi,yuān qì yí cóng xiāng shuǐ huí。
毕竟成功何处是,五湖云月一帆开。bì jìng chéng gōng hé chù shì,wǔ hú yún yuè yī fān kāi。

闻开江相国宋

杜牧

月落清湘棹不喧,玉杯瑶瑟奠蘋蘩。yuè luò qīng xiāng zhào bù xuān,yù bēi yáo sè diàn píng fán。
谁令力制乘轩鹤,自取机沈在槛猿。shuí lìng lì zhì chéng xuān hè,zì qǔ jī shěn zài kǎn yuán。
位极乾坤三事贵,谤兴华夏一夫冤。wèi jí qián kūn sān shì guì,bàng xīng huá xià yī fū yuān。
宵衣旰食明天子,日伏青蒲不为言。xiāo yī gàn shí míng tiān zi,rì fú qīng pú bù wèi yán。

经古行宫

杜牧

台阁参差倚太阳,年年花发满山香。tái gé cān chà yǐ tài yáng,nián nián huā fā mǎn shān xiāng。
重门勘锁青春晚,深殿垂帘白日长。zhòng mén kān suǒ qīng chūn wǎn,shēn diàn chuí lián bái rì zhǎng。
草色芊绵侵御路,泉声呜咽绕宫墙。cǎo sè qiān mián qīn yù lù,quán shēng wū yàn rào gōng qiáng。
先皇一去无回驾,红粉云环空断肠。xiān huáng yī qù wú huí jià,hóng fěn yún huán kōng duàn cháng。

宣州开元寺赠惟真上人

杜牧

曾与径山为小师,千年僧行众人知。céng yǔ jìng shān wèi xiǎo shī,qiān nián sēng xíng zhòng rén zhī。
夜深月色当禅处,斋后钟声到讲时。yè shēn yuè sè dāng chán chù,zhāi hòu zhōng shēng dào jiǎng shí。
经雨绿苔侵古画,过秋红叶落新诗。jīng yǔ lǜ tái qīn gǔ huà,guò qiū hóng yè luò xīn shī。
劝君莫厌江城客,虽在风尘别有期。quàn jūn mò yàn jiāng chéng kè,suī zài fēng chén bié yǒu qī。