古诗词

感怀诗一首

杜牧

高文会隋季,提剑徇天意。gāo wén huì suí jì,tí jiàn xùn tiān yì。
扶持万代人,步骤三皇地。fú chí wàn dài rén,bù zhòu sān huáng dì。
圣云继之神,神仍用文治。shèng yún jì zhī shén,shén réng yòng wén zhì。
德泽酌生灵,沈酣薰骨髓。dé zé zhuó shēng líng,shěn hān xūn gǔ suǐ。
旄头骑箕尾,风尘蓟门起。máo tóu qí jī wěi,fēng chén jì mén qǐ。
胡兵杀汉兵,尸满咸阳市。hú bīng shā hàn bīng,shī mǎn xián yáng shì。
宣皇走豪杰,谈笑开中否。xuān huáng zǒu háo jié,tán xiào kāi zhōng fǒu。
蟠联两河间,烬萌终不弭。pán lián liǎng hé jiān,jìn méng zhōng bù mǐ。
号为精兵处,齐蔡燕赵魏。hào wèi jīng bīng chù,qí cài yàn zhào wèi。
合环千里疆,争为一家事。hé huán qiān lǐ jiāng,zhēng wèi yī jiā shì。
逆子嫁虏孙,西邻聘东里。nì zi jià lǔ sūn,xī lín pìn dōng lǐ。
急热同手足,唱和如宫徵。jí rè tóng shǒu zú,chàng hé rú gōng zhēng。
法制自作为,礼文争僭拟。fǎ zhì zì zuò wèi,lǐ wén zhēng jiàn nǐ。
压阶螭斗角,画屋龙交尾。yā jiē chī dòu jiǎo,huà wū lóng jiāo wěi。
署纸日替名,分财赏称赐。shǔ zhǐ rì tì míng,fēn cái shǎng chēng cì。
刳隍?万寻,缭垣叠千雉。kū huáng wàn xún,liáo yuán dié qiān zhì。
誓将付孱孙,血绝然方已。shì jiāng fù càn sūn,xuè jué rán fāng yǐ。
九庙仗神灵,四海为输委。jiǔ miào zhàng shén líng,sì hǎi wèi shū wěi。
如何七十年,汗赩含羞耻。rú hé qī shí nián,hàn xì hán xiū chǐ。
韩彭不再生,英卫皆为鬼。hán péng bù zài shēng,yīng wèi jiē wèi guǐ。
凶门爪牙辈,穰穰如儿戏。xiōng mén zhǎo yá bèi,ráng ráng rú ér xì。
累圣但日吁,阃外将谁寄。lèi shèng dàn rì xū,kǔn wài jiāng shuí jì。
屯田数十万,堤防常慑惴。tún tián shù shí wàn,dī fáng cháng shè zhuì。
急征赴军须,厚赋资凶器。jí zhēng fù jūn xū,hòu fù zī xiōng qì。
因隳画一法,且逐随时利。yīn huī huà yī fǎ,qiě zhú suí shí lì。
流品极蒙尨,网罗渐离弛。liú pǐn jí méng máng,wǎng luó jiàn lí chí。
夷狄日开张,黎元愈憔悴。yí dí rì kāi zhāng,lí yuán yù qiáo cuì。
邈矣远太平,萧然尽烦费。miǎo yǐ yuǎn tài píng,xiāo rán jǐn fán fèi。
至于贞元末,风流恣绮靡。zhì yú zhēn yuán mò,fēng liú zì qǐ mí。
艰极泰循来,元和圣天子。jiān jí tài xún lái,yuán hé shèng tiān zi。
元和圣天子,英明汤武上。yuán hé shèng tiān zi,yīng míng tāng wǔ shàng。
茅茨覆宫殿,封章绽帷帐。máo cí fù gōng diàn,fēng zhāng zhàn wéi zhàng。
伍旅拔雄儿,梦卜庸真相。wǔ lǚ bá xióng ér,mèng bo yōng zhēn xiāng。
勃云走轰霆,河南一平荡。bó yún zǒu hōng tíng,hé nán yī píng dàng。
继于长庆初,燕赵终舁襁。jì yú zhǎng qìng chū,yàn zhào zhōng yú qiǎng。
携妻负子来,北阙争顿颡。xié qī fù zi lái,běi quē zhēng dùn sǎng。
故老抚儿孙,尔生今有望。gù lǎo fǔ ér sūn,ěr shēng jīn yǒu wàng。
茹鲠喉尚隘,负重力未壮。rú gěng hóu shàng ài,fù zhòng lì wèi zhuàng。
坐幄无奇兵,吞舟漏疏网。zuò wò wú qí bīng,tūn zhōu lòu shū wǎng。
骨添蓟垣沙,血涨滹沱浪。gǔ tiān jì yuán shā,xuè zhǎng hū tuó làng。
只云徒有征,安能问无状。zhǐ yún tú yǒu zhēng,ān néng wèn wú zhuàng。
一日五诸侯,奔亡如鸟往。yī rì wǔ zhū hóu,bēn wáng rú niǎo wǎng。
取之难梯天,失之易反掌。qǔ zhī nán tī tiān,shī zhī yì fǎn zhǎng。
苍然太行路,剪剪还榛莽。cāng rán tài xíng lù,jiǎn jiǎn hái zhēn mǎng。
关西贱男子,誓肉虏杯羹。guān xī jiàn nán zi,shì ròu lǔ bēi gēng。
请数系虏事,谁其为我听。qǐng shù xì lǔ shì,shuí qí wèi wǒ tīng。
荡荡乾坤大,曈曈日月明。dàng dàng qián kūn dà,tóng tóng rì yuè míng。
叱起文武业,可以豁洪溟。chì qǐ wén wǔ yè,kě yǐ huō hóng míng。
安得封域内,长有扈苗征。ān dé fēng yù nèi,zhǎng yǒu hù miáo zhēng。
七十里百里,彼亦何尝争。qī shí lǐ bǎi lǐ,bǐ yì hé cháng zhēng。
往往念所至,得醉愁苏醒。wǎng wǎng niàn suǒ zhì,dé zuì chóu sū xǐng。
韬舌辱壮心,叫阍无助声。tāo shé rǔ zhuàng xīn,jiào hūn wú zhù shēng。
聊书感怀韵,焚之遗贾生。liáo shū gǎn huái yùn,fén zhī yí jiǎ shēng。
杜牧

杜牧

杜牧(公元803-约852年),字牧之,号樊川居士,汉族,京兆万年(今陕西西安)人,唐代诗人。杜牧人称“小杜”,以别于杜甫。与李商隐并称“小李杜”。因晚年居长安南樊川别墅,故后世称“杜樊川”,著有《樊川文集》。 杜牧的作品>>

猜您喜欢

寄杜子二首

杜牧

不识长杨事北胡,且教红袖醉来扶。bù shí zhǎng yáng shì běi hú,qiě jiào hóng xiù zuì lái fú。
狂风烈燄虽千尺,豁得平生俊气无。kuáng fēng liè yàn suī qiān chǐ,huō dé píng shēng jùn qì wú。

寄杜子二首

杜牧

武牢关吏应相笑,个里年年往复来。wǔ láo guān lì yīng xiāng xiào,gè lǐ nián nián wǎng fù lái。
若问使君何处去,为言相忆首长回。ruò wèn shǐ jūn hé chù qù,wèi yán xiāng yì shǒu zhǎng huí。

有感

杜牧

宛溪垂柳最长枝,曾被春风尽日吹。wǎn xī chuí liǔ zuì zhǎng zhī,céng bèi chūn fēng jǐn rì chuī。
不堪攀折犹堪看,陌上少年来自迟。bù kān pān zhé yóu kān kàn,mò shàng shǎo nián lái zì chí。

江南送左师

杜牧

江南为客正悲秋,更送吾师古渡头。jiāng nán wèi kè zhèng bēi qiū,gèng sòng wú shī gǔ dù tóu。
惆怅不同尘土别,水云踪迹去悠悠。chóu chàng bù tóng chén tǔ bié,shuǐ yún zōng jì qù yōu yōu。

十九兄郡楼有宴病不赴

杜牧

十二层楼敞画檐,连云歌尽草纤纤。shí èr céng lóu chǎng huà yán,lián yún gē jǐn cǎo xiān xiān。
空堂病怯阶前月,燕子嗔垂一竹帘。kōng táng bìng qiè jiē qián yuè,yàn zi chēn chuí yī zhú lián。

隋苑

杜牧

红霞一抹广陵春,定子当筵睡脸新。hóng xiá yī mǒ guǎng líng chūn,dìng zi dāng yán shuì liǎn xīn。
却笑吃亏隋炀帝,破家亡国为谁人。què xiào chī kuī suí yáng dì,pò jiā wáng guó wèi shuí rén。

汴人舟行答张祜

杜牧

千万长河共使船,听君诗句倍怆然。qiān wàn zhǎng hé gòng shǐ chuán,tīng jūn shī jù bèi chuàng rán。
春风野岸名花发,一道帆樯画柳烟。chūn fēng yě àn míng huā fā,yī dào fān qiáng huà liǔ yān。

寓言

杜牧

暖风迟日柳初含,顾影看身又自惭。nuǎn fēng chí rì liǔ chū hán,gù yǐng kàn shēn yòu zì cán。
何事明朝独惆怅,杏花时节在江南。hé shì míng cháo dú chóu chàng,xìng huā shí jié zài jiāng nán。

杜牧

月白烟青水暗流,孤猿衔恨叫中秋。yuè bái yān qīng shuǐ àn liú,gū yuán xián hèn jiào zhōng qiū。
三声欲断疑肠断,饶是少年今白头。sān shēng yù duàn yí cháng duàn,ráo shì shǎo nián jīn bái tóu。

怀归

杜牧

尘埃终日满窗前,水态云容思浩然。chén āi zhōng rì mǎn chuāng qián,shuǐ tài yún róng sī hào rán。
争得便归湘浦去,却持竿上钓鱼船。zhēng dé biàn guī xiāng pǔ qù,què chí gān shàng diào yú chuán。

边上晚秋

杜牧

黑山南面更无州,马放平沙夜不收。hēi shān nán miàn gèng wú zhōu,mǎ fàng píng shā yè bù shōu。
风送孤城临晚角,一声声入客心愁。fēng sòng gū chéng lín wǎn jiǎo,yī shēng shēng rù kè xīn chóu。

伤友人悼吹箫妓

杜牧

玉箫声断没流年,满目春愁陇树烟。yù xiāo shēng duàn méi liú nián,mǎn mù chūn chóu lǒng shù yān。
艳质已随云雨散,凤楼空锁月明天。yàn zhì yǐ suí yún yǔ sàn,fèng lóu kōng suǒ yuè míng tiān。

访许颜

杜牧

门近寒溪窗近山,枕山流水日潺潺。mén jìn hán xī chuāng jìn shān,zhěn shān liú shuǐ rì chán chán。
长嫌世上浮云客,老向尘中不解颜。zhǎng xián shì shàng fú yún kè,lǎo xiàng chén zhōng bù jiě yán。

春日古道傍作

杜牧

万古荣华旦暮齐,楼台春尽草萋萋。wàn gǔ róng huá dàn mù qí,lóu tái chūn jǐn cǎo qī qī。
君看陌上何人墓,旋化红尘送马蹄。jūn kàn mò shàng hé rén mù,xuán huà hóng chén sòng mǎ tí。

青冢

杜牧

青冢前头陇水流,燕支山上暮云秋。qīng zhǒng qián tóu lǒng shuǐ liú,yàn zhī shān shàng mù yún qiū。
蛾眉一坠穷泉路,夜夜孤魂月下愁。é méi yī zhuì qióng quán lù,yè yè gū hún yuè xià chóu。