古诗词

西京守岁

骆宾王

闲居寡言宴,独坐惨风尘。xián jū guǎ yán yàn,dú zuò cǎn fēng chén。
忽见严冬尽,方知列宿春。hū jiàn yán dōng jǐn,fāng zhī liè sù chūn。
夜将寒色去,年共晓光新。yè jiāng hán sè qù,nián gòng xiǎo guāng xīn。
耿耿他乡夕,无由展旧亲。gěng gěng tā xiāng xī,wú yóu zhǎn jiù qīn。
骆宾王

骆宾王

骆宾王(约619—约687年)字观光,汉族,婺州义乌人(今浙江义乌)。唐初诗人,与王勃、杨炯、卢照邻合称“初唐四杰”。又与富嘉谟并称“富骆”。高宗永徽中为道王李元庆府属,历武功、长安主簿,仪凤三年,入为侍御史,因事下狱,次年遇赦,调露二年除临海丞,不得志,辞官。有集。骆宾王于武则天光宅元年,为起兵扬州反武则天的徐敬业作《代李敬业传檄天下文》,敬业败,亡命不知所之,或云被杀,或云为僧。 骆宾王的作品>>

猜您喜欢

夏日游山家同夏少府

骆宾王

返照下层岑,物外狎招寻。fǎn zhào xià céng cén,wù wài xiá zhāo xún。
兰径薰幽佩,槐庭落暗金。lán jìng xūn yōu pèi,huái tíng luò àn jīn。
谷静风声彻,山空月色深。gǔ jìng fēng shēng chè,shān kōng yuè sè shēn。
一遣樊笼累,唯馀松桂心。yī qiǎn fán lóng lèi,wéi yú sōng guì xīn。

咏美人在天津桥

骆宾王

美女出东邻,容与上天津。měi nǚ chū dōng lín,róng yǔ shàng tiān jīn。
整衣香满路,移步袜生尘。zhěng yī xiāng mǎn lù,yí bù wà shēng chén。
水下看妆影,眉头画月新。shuǐ xià kàn zhuāng yǐng,méi tóu huà yuè xīn。
寄言曹子建,个是洛川神。jì yán cáo zi jiàn,gè shì luò chuān shén。

浮槎

骆宾王

昔负千寻质,高临九仞峰。xī fù qiān xún zhì,gāo lín jiǔ rèn fēng。
真心凌晚桂,劲节掩寒松。zhēn xīn líng wǎn guì,jìn jié yǎn hán sōng。
忽值风飙折,坐为波浪冲。hū zhí fēng biāo zhé,zuò wèi bō làng chōng。
摧残空有恨,拥肿遂无庸。cuī cán kōng yǒu hèn,yōng zhǒng suì wú yōng。
渤海三千里,泥沙几万重。bó hǎi sān qiān lǐ,ní shā jǐ wàn zhòng。
似舟飘不定,如梗泛何从。shì zhōu piāo bù dìng,rú gěng fàn hé cóng。
仙客终难托,良工岂易逢。xiān kè zhōng nán tuō,liáng gōng qǐ yì féng。
徒怀万乘器,谁为一先容。tú huái wàn chéng qì,shuí wèi yī xiān róng。
931234567