古诗词

宿成湘林下

贾岛

相访夕阳时,千株木未衰。xiāng fǎng xī yáng shí,qiān zhū mù wèi shuāi。
石泉流出谷,山雨滴栖鸱。shí quán liú chū gǔ,shān yǔ dī qī chī。
漏向灯听数,酒因客寝迟。lòu xiàng dēng tīng shù,jiǔ yīn kè qǐn chí。
今宵不尽兴,更有月明期。jīn xiāo bù jǐn xīng,gèng yǒu yuè míng qī。
贾岛

贾岛

贾岛(779~843年),字浪(阆)仙,唐代诗人。汉族,唐朝河北道幽州范阳县(今河北省涿州市)人。早年出家为僧,号无本。自号“碣石山人”。据说在洛阳的时候后因当时有命令禁止和尚午后外出,贾岛做诗发牢骚,被韩愈发现其才华。后受教于韩愈,并还俗参加科举,但累举不中第。唐文宗的时候被排挤,贬做长江主簿。唐武宗会昌年初由普州司仓参军改任司户,未任病逝。 贾岛的作品>>

猜您喜欢

送神邈法师

贾岛

柳絮落蒙蒙,西州道路中。liǔ xù luò méng méng,xī zhōu dào lù zhōng。
相逢春忽尽,独去讲初终。xiāng féng chūn hū jǐn,dú qù jiǎng chū zhōng。
行疾遥山雨,眠迟后夜风。xíng jí yáo shān yǔ,mián chí hòu yè fēng。
绕房三两树,回日叶应红。rào fáng sān liǎng shù,huí rì yè yīng hóng。

送慈恩寺霄韵法师谒太原李司空

贾岛

何故谒司空,云山知几重。hé gù yè sī kōng,yún shān zhī jǐ zhòng。
碛遥来雁尽,雪急去僧逢。qì yáo lái yàn jǐn,xuě jí qù sēng féng。
清磬先寒角,禅灯彻晓烽。qīng qìng xiān hán jiǎo,chán dēng chè xiǎo fēng。
旧房闲片石,倚著最高松。jiù fáng xián piàn shí,yǐ zhù zuì gāo sōng。

送知兴上人

贾岛

久住巴兴寺,如今始拂衣。jiǔ zhù bā xīng sì,rú jīn shǐ fú yī。
欲临秋水别,不向故园归。yù lín qiū shuǐ bié,bù xiàng gù yuán guī。
锡挂天涯树,房开岳顶扉。xī guà tiān yá shù,fáng kāi yuè dǐng fēi。
下看千里晓,霜海日生微。xià kàn qiān lǐ xiǎo,shuāng hǎi rì shēng wēi。

送惠雅法师归玉泉

贾岛

只到潇湘水,洞庭湖未游。zhǐ dào xiāo xiāng shuǐ,dòng tíng hú wèi yóu。
饮泉看月别,下峡听猿愁。yǐn quán kàn yuè bié,xià xiá tīng yuán chóu。
讲不停雷雨,吟当近海流。jiǎng bù tíng léi yǔ,yín dāng jìn hǎi liú。
降霜归楚夕,星冷玉泉秋。jiàng shuāng guī chǔ xī,xīng lěng yù quán qiū。

忆江上吴处士

贾岛

闽国扬帆去,蟾蜍亏复团。mǐn guó yáng fān qù,chán chú kuī fù tuán。
秋风生渭水,落叶满长安。qiū fēng shēng wèi shuǐ,luò yè mǎn zhǎng ān。
此地聚会夕,当时雷雨寒。cǐ dì jù huì xī,dāng shí léi yǔ hán。
兰桡殊未返,消息海云端。lán ráo shū wèi fǎn,xiāo xī hǎi yún duān。

题张

贾岛

青枫何不种,林在洞庭村。qīng fēng hé bù zhǒng,lín zài dòng tíng cūn。
应为三湘远,难移万里根。yīng wèi sān xiāng yuǎn,nán yí wàn lǐ gēn。
斗牛初过伏,菡萏欲香门。dòu niú chū guò fú,hàn dàn yù xiāng mén。
旧即湖山隐,新庐葺此原。jiù jí hú shān yǐn,xīn lú qì cǐ yuán。

贾岛

幽鸟飞不远,此行千里间。yōu niǎo fēi bù yuǎn,cǐ xíng qiān lǐ jiān。
寒冲陂水雾,醉下菊花山。hán chōng bēi shuǐ wù,zuì xià jú huā shān。
有耻长为客,无成又入关。yǒu chǐ zhǎng wèi kè,wú chéng yòu rù guān。
何时临涧柳,吾党共来攀。hé shí lín jiàn liǔ,wú dǎng gòng lái pān。

送朱兵曹回越

贾岛

星彩练中见,澄江岂有泥。xīng cǎi liàn zhōng jiàn,chéng jiāng qǐ yǒu ní。
潮生垂钓罢,楚尽去樯西。cháo shēng chuí diào bà,chǔ jǐn qù qiáng xī。
碛鸟辞沙至,山鼯隔水啼。qì niǎo cí shā zhì,shān wú gé shuǐ tí。
会稽半侵海,涛白禹祠溪。huì jī bàn qīn hǎi,tāo bái yǔ cí xī。

怀博陵故人

贾岛

孤城易水头,不忘旧交游。gū chéng yì shuǐ tóu,bù wàng jiù jiāo yóu。
雪压围棋石,风吹饮酒楼。xuě yā wéi qí shí,fēng chuī yǐn jiǔ lóu。
路遥千万里,人别十三秋。lù yáo qiān wàn lǐ,rén bié shí sān qiū。
吟苦相思处,天寒水急流。yín kǔ xiāng sī chù,tiān hán shuǐ jí liú。

夕思

贾岛

秋宵已难曙,漏向二更分。qiū xiāo yǐ nán shǔ,lòu xiàng èr gèng fēn。
我忆山水坐,虫当寂寞闻。wǒ yì shān shuǐ zuò,chóng dāng jì mò wén。
洞庭风落木,天姥月离云。dòng tíng fēng luò mù,tiān lǎo yuè lí yún。
会自东浮去,将何欲致君。huì zì dōng fú qù,jiāng hé yù zhì jūn。

寄河中杨少尹

贾岛

非惟咎曩时,投刺诣门迟。fēi wéi jiù nǎng shí,tóu cì yì mén chí。
怅望三秋后,参差万里期。chàng wàng sān qiū hòu,cān chà wàn lǐ qī。
禹留疏凿迹,舜在寂寥祠。yǔ liú shū záo jì,shùn zài jì liáo cí。
此到杳难共,回风逐所思。cǐ dào yǎo nán gòng,huí fēng zhú suǒ sī。

孟融逸人

贾岛

孟君临水居,不食水中鱼。mèng jūn lín shuǐ jū,bù shí shuǐ zhōng yú。
衣褐唯粗帛,筐箱只素书。yī hè wéi cū bó,kuāng xiāng zhǐ sù shū。
树林幽鸟恋,世界此心疏。shù lín yōu niǎo liàn,shì jiè cǐ xīn shū。
拟棹孤舟去,何峰又结庐。nǐ zhào gū zhōu qù,hé fēng yòu jié lú。

晚晴见终南诸峰

贾岛

秦分积多峰,连巴势不穷。qín fēn jī duō fēng,lián bā shì bù qióng。
半旬藏雨里,此日到窗中。bàn xún cáng yǔ lǐ,cǐ rì dào chuāng zhōng。
圆魄将升兔,高空欲叫鸿。yuán pò jiāng shēng tù,gāo kōng yù jiào hóng。
故山思不见,碣石泬寥东。gù shān sī bù jiàn,jié shí jué liáo dōng。

宿池上

贾岛

泉来从绝壑,亭敞在中流。quán lái cóng jué hè,tíng chǎng zài zhōng liú。
竹密无空岸,松长可绊舟。zhú mì wú kōng àn,sōng zhǎng kě bàn zhōu。
蟪蛄潭上夜,河汉岛前秋。huì gū tán shàng yè,hé hàn dǎo qián qiū。
异夕期深涨,携琴却此游。yì xī qī shēn zhǎng,xié qín què cǐ yóu。

喜姚郎中自杭州回

贾岛

路多枫树林,累日泊清阴。lù duō fēng shù lín,lèi rì pō qīng yīn。
来去泛流水,翛然适此心。lái qù fàn liú shuǐ,xiāo rán shì cǐ xīn。
一披江上作,三起月中吟。yī pī jiāng shàng zuò,sān qǐ yuè zhōng yín。
东省期司谏,云门悔不寻。dōng shěng qī sī jiàn,yún mén huǐ bù xún。