古诗词

北岳庙

贾岛

天地有五岳,恒岳居其北。tiān dì yǒu wǔ yuè,héng yuè jū qí běi。
岩峦叠万重,诡怪浩难测。yán luán dié wàn zhòng,guǐ guài hào nán cè。
人来不敢入,祠宇白日黑。rén lái bù gǎn rù,cí yǔ bái rì hēi。
有时起霖雨,一洒天地德。yǒu shí qǐ lín yǔ,yī sǎ tiān dì dé。
神兮安在哉,永康我王国。shén xī ān zài zāi,yǒng kāng wǒ wáng guó。
贾岛

贾岛

贾岛(779~843年),字浪(阆)仙,唐代诗人。汉族,唐朝河北道幽州范阳县(今河北省涿州市)人。早年出家为僧,号无本。自号“碣石山人”。据说在洛阳的时候后因当时有命令禁止和尚午后外出,贾岛做诗发牢骚,被韩愈发现其才华。后受教于韩愈,并还俗参加科举,但累举不中第。唐文宗的时候被排挤,贬做长江主簿。唐武宗会昌年初由普州司仓参军改任司户,未任病逝。 贾岛的作品>>

猜您喜欢

杨秘书新居

贾岛

城角新居邻静寺,时从新阁上经楼。chéng jiǎo xīn jū lín jìng sì,shí cóng xīn gé shàng jīng lóu。
南山泉入宫中去,先向诗人门外流。nán shān quán rù gōng zhōng qù,xiān xiàng shī rén mén wài liú。

听乐山人弹易水

贾岛

朱丝弦底燕泉急,燕将云孙白日弹。zhū sī xián dǐ yàn quán jí,yàn jiāng yún sūn bái rì dàn。
嬴氏归山陵已掘,声声犹带发冲冠。yíng shì guī shān líng yǐ jué,shēng shēng yóu dài fā chōng guān。

经苏秦墓

贾岛

沙埋古篆折碑文,六国兴亡事系君。shā mái gǔ zhuàn zhé bēi wén,liù guó xīng wáng shì xì jūn。
今日凄凉无处说,乱山秋尽有寒云。jīn rì qī liáng wú chù shuō,luàn shān qiū jǐn yǒu hán yún。

题戴胜

贾岛

星点花冠道士衣,紫阳宫女化身飞。xīng diǎn huā guān dào shì yī,zǐ yáng gōng nǚ huà shēn fēi。
能传上界春消息,若到蓬山莫放归。néng chuán shàng jiè chūn xiāo xī,ruò dào péng shān mò fàng guī。

过京索先生坟

贾岛

京索先生三尺坟,秋风漠漠吐寒云。jīng suǒ xiān shēng sān chǐ fén,qiū fēng mò mò tǔ hán yún。
从来有恨君多哭,今日何人更哭君。cóng lái yǒu hèn jūn duō kū,jīn rì hé rén gèng kū jūn。

客思

贾岛

促织声尖尖似针,更深刺著旅人心。cù zhī shēng jiān jiān shì zhēn,gèng shēn cì zhù lǚ rén xīn。
独言独语月明里,惊觉眠童与宿禽。dú yán dú yǔ yuè míng lǐ,jīng jué mián tóng yǔ sù qín。

盐池院观鹿

贾岛

条峰五老势相连,此鹿来从若个边。tiáo fēng wǔ lǎo shì xiāng lián,cǐ lù lái cóng ruò gè biān。
别有野麋人不见,一生长饮白云泉。bié yǒu yě mí rén bù jiàn,yī shēng zhǎng yǐn bái yún quán。

题兴化园亭

贾岛

破却千家作一池,不栽桃李种蔷薇。pò què qiān jiā zuò yī chí,bù zāi táo lǐ zhǒng qiáng wēi。
蔷薇花落秋风起,荆棘满庭君始知。qiáng wēi huā luò qiū fēng qǐ,jīng jí mǎn tíng jūn shǐ zhī。

李斯井

贾岛

井存上蔡南门外,置此井时来相秦。jǐng cún shàng cài nán mén wài,zhì cǐ jǐng shí lái xiāng qín。
断绠数寻垂古甃,取将寒水是何人。duàn gěng shù xún chuí gǔ zhòu,qǔ jiāng hán shuǐ shì hé rén。

行次汉上

贾岛

习家池沼草萋萋,岚树光中信马蹄。xí jiā chí zhǎo cǎo qī qī,lán shù guāng zhōng xìn mǎ tí。
汉主庙前湘水碧,一声风角夕阳低。hàn zhǔ miào qián xiāng shuǐ bì,yī shēng fēng jiǎo xī yáng dī。

马嵬

贾岛

长川几处树青青,孤驿危楼对翠屏。zhǎng chuān jǐ chù shù qīng qīng,gū yì wēi lóu duì cuì píng。
一自上皇惆怅后,至今来往马蹄腥。yī zì shàng huáng chóu chàng hòu,zhì jīn lái wǎng mǎ tí xīng。

寄贺兰朋吉

贾岛

往往东林下,花香似火焚。wǎng wǎng dōng lín xià,huā xiāng shì huǒ fén。
故园从小别,夜雨近秋闻。gù yuán cóng xiǎo bié,yè yǔ jìn qiū wén。
野菜连寒水,枯株簇古坟。yě cài lián hán shuǐ,kū zhū cù gǔ fén。
泛舟同远客,寻寺入幽云。fàn zhōu tóng yuǎn kè,xún sì rù yōu yún。
斜日扉多掩,荒田径细分。xié rì fēi duō yǎn,huāng tián jìng xì fēn。
相思蝉几处,偶坐蝶成群。xiāng sī chán jǐ chù,ǒu zuò dié chéng qún。
会宿曾论道,登高省议文。huì sù céng lùn dào,dēng gāo shěng yì wén。
苦吟遥可想,边叶向纷纷。kǔ yín yáo kě xiǎng,biān yè xiàng fēn fēn。

即事

贾岛

索莫对孤灯,阴云积几层。suǒ mò duì gū dēng,yīn yún jī jǐ céng。
自嗟怜十上,谁肯待三徵。zì jiē lián shí shàng,shuí kěn dài sān zhēng。
心被通人见,文叨大匠称。xīn bèi tōng rén jiàn,wén dāo dà jiàng chēng。
悲秋秦塞草,怀古汉家陵。bēi qiū qín sāi cǎo,huái gǔ hàn jiā líng。
城静高崖树,漏多幽沼冰。chéng jìng gāo yá shù,lòu duō yōu zhǎo bīng。
过声沙岛鹭,绝行石庵僧。guò shēng shā dǎo lù,jué xíng shí ān sēng。
岂谓旧庐在,谁言归未曾。qǐ wèi jiù lú zài,shuí yán guī wèi céng。

黄子陂上韩吏部

贾岛

石楼云一别,二十二三春。shí lóu yún yī bié,èr shí èr sān chūn。
相逐升堂者,几为埋骨人。xiāng zhú shēng táng zhě,jǐ wèi mái gǔ rén。
涕流闻度瘴,病起喜还秦。tì liú wén dù zhàng,bìng qǐ xǐ hái qín。
曾是令勤道,非惟恤在迍。céng shì lìng qín dào,fēi wéi xù zài zhūn。
疏衣蕉缕细,爽味茗芽新。shū yī jiāo lǚ xì,shuǎng wèi míng yá xīn。
钟绝滴残雨,萤多无近邻。zhōng jué dī cán yǔ,yíng duō wú jìn lín。
溪潭承到数,位秩见辞频。xī tán chéng dào shù,wèi zhì jiàn cí pín。
若个山招隐,机忘任此身。ruò gè shān zhāo yǐn,jī wàng rèn cǐ shēn。

送韩湘

贾岛

挂席从古路,长风起广津。guà xí cóng gǔ lù,zhǎng fēng qǐ guǎng jīn。
楚城花未发,上苑蝶来新。chǔ chéng huā wèi fā,shàng yuàn dié lái xīn。
半没湖波月,初生岛草春。bàn méi hú bō yuè,chū shēng dǎo cǎo chūn。
孤霞临石镜,极浦映村神。gū xiá lín shí jìng,jí pǔ yìng cūn shén。
细响吟乾苇,馀馨动远蘋。xì xiǎng yín qián wěi,yú xīn dòng yuǎn píng。
欲凭将一札,寄与沃洲人。yù píng jiāng yī zhá,jì yǔ wò zhōu rén。