古诗词

菩萨蛮·其三

张孝祥

玉龙细点三更月。yù lóng xì diǎn sān gèng yuè。
庭花影下馀残雪。tíng huā yǐng xià yú cán xuě。
寒色到书帏。hán sè dào shū wéi。
有人清梦迷。yǒu rén qīng mèng mí。
墙西歌吹好。qiáng xī gē chuī hǎo。
烛暖香闺小。zhú nuǎn xiāng guī xiǎo。
多病怯杯觞。duō bìng qiè bēi shāng。
不禁冬夜长。bù jìn dōng yè zhǎng。
张孝祥

张孝祥

张孝祥(1132年-1169年),字安国,号于湖居士,汉族,简州(今属四川)人,生于明州鄞县。宋朝词人。著有《于湖集》40卷、《于湖词》1卷。其才思敏捷,词豪放爽朗,风格与苏轼相近,孝祥“尝慕东坡,每作为诗文,必问门人曰:‘比东坡如何?’” 张孝祥的作品>>

猜您喜欢

题塔子寺

张孝祥

酴醾压架玉交加,深院无人有落花。tú mí yā jià yù jiāo jiā,shēn yuàn wú rén yǒu luò huā。
却忆江南田舍乐,旋敲生火煮新茶。què yì jiāng nán tián shě lè,xuán qiāo shēng huǒ zhǔ xīn chá。

题断堤寺

张孝祥

柔桑细麦绿油油,云水烘春烂不收。róu sāng xì mài lǜ yóu yóu,yún shuǐ hōng chūn làn bù shōu。
马上困来寻歇处,断堤寺里半时留。mǎ shàng kùn lái xún xiē chù,duàn dī sì lǐ bàn shí liú。

题断堤寺

张孝祥

堤边杨柳密藏鸦,堤上游人两髻丫。dī biān yáng liǔ mì cáng yā,dī shàng yóu rén liǎng jì yā。
可惜行春来较晚,谁家留得碧桃花。kě xī xíng chūn lái jiào wǎn,shuí jiā liú dé bì táo huā。

题断堤寺

张孝祥

古寺留春最得多,紫微花畔海棠窠。gǔ sì liú chūn zuì dé duō,zǐ wēi huā pàn hǎi táng kē。
无人岁晚同幽独,古柏阴森著薜萝。wú rén suì wǎn tóng yōu dú,gǔ bǎi yīn sēn zhù bì luó。

船斋

张孝祥

斋居安稳似乘船,鱼跃池光鹭宿烟。zhāi jū ān wěn shì chéng chuán,yú yuè chí guāng lù sù yān。
还有一生江海客,钓竿闲放日高眠。hái yǒu yī shēng jiāng hǎi kè,diào gān xián fàng rì gāo mián。

贺郊祀

张孝祥

汉统千龄接,虞衡七政齐。hàn tǒng qiān líng jiē,yú héng qī zhèng qí。
德馨天自飨,容祲古犹稽。dé xīn tiān zì xiǎng,róng jìn gǔ yóu jī。
舆卫钩陈北,衣冠观阙西。yú wèi gōu chén běi,yī guān guān quē xī。
雨先清道跸,寒避礼神圭。yǔ xiān qīng dào bì,hán bì lǐ shén guī。
方士朝仙仗,宫垣挟御堤。fāng shì cháo xiān zhàng,gōng yuán xié yù dī。
庙芝楹叠璧,帝乐字连奎。miào zhī yíng dié bì,dì lè zì lián kuí。
虚次尤祗慄,怀亲极惨悽。xū cì yóu zhī lì,huái qīn jí cǎn qī。
珠旒依玉色,兰炬映璇题。zhū liú yī yù sè,lán jù yìng xuán tí。
两相初扶翼,崇坛六降隮。liǎng xiāng chū fú yì,chóng tán liù jiàng jī。
高灵森欲堕,诸福应如携。gāo líng sēn yù duò,zhū fú yīng rú xié。
燎夜坛三烛,凌霜甲万犀。liáo yè tán sān zhú,líng shuāng jiǎ wàn xī。
宗藩申宝酌,秘检护金泥。zōng fān shēn bǎo zhuó,mì jiǎn hù jīn ní。
奉引星辰烂,旋归锦绣迷。fèng yǐn xīng chén làn,xuán guī jǐn xiù mí。
端门临五凤,步辇驻双霓。duān mén lín wǔ fèng,bù niǎn zhù shuāng ní。
日照云裳委,风含彩筤低。rì zhào yún shang wěi,fēng hán cǎi láng dī。
和声翔四表,嘉泽浸群黎。hé shēng xiáng sì biǎo,jiā zé jìn qún lí。
盛事真寥廓,微生荷奖提。shèng shì zhēn liáo kuò,wēi shēng hé jiǎng tí。
侍祠叨执爵,著籍缪通闺。shì cí dāo zhí jué,zhù jí móu tōng guī。
异宠何由报,孤忠誓不睽。yì chǒng hé yóu bào,gū zhōng shì bù kuí。
裁诗独惭晚,犹得并凫鹥。cái shī dú cán wǎn,yóu dé bìng fú yī。

和何子应赋不欺室韵

张孝祥

隆兴天子开千龄,六龙飞天动潜鳞。lóng xīng tiān zi kāi qiān líng,liù lóng fēi tiān dòng qián lín。
东嘉先生初召对,不欺之论惊廷臣。dōng jiā xiān shēng chū zhào duì,bù qī zhī lùn jīng tíng chén。
谁令浮云蔽白日,脱帻归来环堵室。shuí lìng fú yún bì bái rì,tuō zé guī lái huán dǔ shì。
巍巍乌府忆霜简,凛凛螭坳有椽笔。wēi wēi wū fǔ yì shuāng jiǎn,lǐn lǐn chī ào yǒu chuán bǐ。
魏公眼力无馀子,与公周旋岂其死。wèi gōng yǎn lì wú yú zi,yǔ gōng zhōu xuán qǐ qí sǐ。
请公细读不欺铭,一字之褒如鲁史。qǐng gōng xì dú bù qī míng,yī zì zhī bāo rú lǔ shǐ。

读中兴碑

张孝祥

绣绷儿啼思塞酥,重床燎香驱群胡。xiù bēng ér tí sī sāi sū,zhòng chuáng liáo xiāng qū qún hú。
阿环锦袜无寻处,一夜惊眠摇帐柱。ā huán jǐn wà wú xún chù,yī yè jīng mián yáo zhàng zhù。
朔方天子神为谋,三郎归来长庆楼。shuò fāng tiān zi shén wèi móu,sān láng guī lái zhǎng qìng lóu。
楼前拜舞作奇祟,中兴之功不赎罪。lóu qián bài wǔ zuò qí suì,zhōng xīng zhī gōng bù shú zuì。
日光玉洁十丈碑,蛟龙蟠拿与天齐。rì guāng yù jié shí zhàng bēi,jiāo lóng pán ná yǔ tiān qí。
北望神皋双泪落,只今何人老文学。běi wàng shén gāo shuāng lèi luò,zhǐ jīn hé rén lǎo wén xué。

题张仲钦所藏隆茂宗画登瀛图

张孝祥

老隆已死画笔枯,画归天上人间无。lǎo lóng yǐ sǐ huà bǐ kū,huà guī tiān shàng rén jiān wú。
公从何处得此图,眼明岭海三叹吁。gōng cóng hé chù dé cǐ tú,yǎn míng lǐng hǎi sān tàn xū。
天策上将天为徒,指挥群龙清八区。tiān cè shàng jiāng tiān wèi tú,zhǐ huī qún lóng qīng bā qū。
褒鄂英卫供扫除,功成告庙金模胡。bāo è yīng wèi gōng sǎo chú,gōng chéng gào miào jīn mó hú。
歌童舞女不愿渠,乃此数士相为娱。gē tóng wǔ nǚ bù yuàn qú,nǎi cǐ shù shì xiāng wèi yú。
铁面苦口谈诗书,直欲措世如唐虞。tiě miàn kǔ kǒu tán shī shū,zhí yù cuò shì rú táng yú。
老隆妙手神所摹,苍头庐儿亦敷腴。lǎo lóng miào shǒu shén suǒ mó,cāng tóu lú ér yì fū yú。
祝公归直承明庐,愿持此道补帝裾。zhù gōng guī zhí chéng míng lú,yuàn chí cǐ dào bǔ dì jū。

题蔡济忠所摹御府米帖

张孝祥

生前官职但执戟,身后一字万金直。shēng qián guān zhí dàn zhí jǐ,shēn hòu yī zì wàn jīn zhí。
当时雷霆下收拾,世间不复有遗逸。dāng shí léi tíng xià shōu shí,shì jiān bù fù yǒu yí yì。
上清虚皇手自择,编星为囊云作笈。shàng qīng xū huáng shǒu zì zé,biān xīng wèi náng yún zuò jí。
流铃掷火守护密,君从何处见真迹。liú líng zhì huǒ shǒu hù mì,jūn cóng hé chù jiàn zhēn jì。
知君定通玉帝籍,太微垣中赐馀墨。zhī jūn dìng tōng yù dì jí,tài wēi yuán zhōng cì yú mò。
龙腾虎卧摹不得,想君神授五色笔。lóng téng hǔ wò mó bù dé,xiǎng jūn shén shòu wǔ sè bǐ。
江南钩锁腕中力,钗折屋漏千态出。jiāng nán gōu suǒ wàn zhōng lì,chāi zhé wū lòu qiān tài chū。
整整十卷字犹湿,光彩激射海为立。zhěng zhěng shí juǎn zì yóu shī,guāng cǎi jī shè hǎi wèi lì。
平生我亦有书癖,对此惝恍心若失。píng shēng wǒ yì yǒu shū pǐ,duì cǐ chǎng huǎng xīn ruò shī。
口呿汗下屡太息,十日把玩不得食。kǒu qù hàn xià lǚ tài xī,shí rì bǎ wán bù dé shí。
作笺天公拜稽首,乞我此老生时一双手,为君痛饮百斛酒。zuò jiān tiān gōng bài jī shǒu,qǐ wǒ cǐ lǎo shēng shí yī shuāng shǒu,wèi jūn tòng yǐn bǎi hú jiǔ。
墨池如江笔如帚,一扫万字不停肘。mò chí rú jiāng bǐ rú zhǒu,yī sǎo wàn zì bù tíng zhǒu。

赋王唐卿庐山所得灵壁石

张孝祥

湘江竹深韶不传,后夔神禹飞上天。xiāng jiāng zhú shēn sháo bù chuán,hòu kuí shén yǔ fēi shàng tiān。
泗滨之磬无人编,帝敕此宝沦深渊。sì bīn zhī qìng wú rén biān,dì chì cǐ bǎo lún shēn yuān。
于乎不知几千年,奇形异质鬼所镌。yú hū bù zhī jǐ qiān nián,qí xíng yì zhì guǐ suǒ juān。
青虬赤虎遭缚缠,蹙筋怒爪身挛拳。qīng qiú chì hǔ zāo fù chán,cù jīn nù zhǎo shēn luán quán。
自从胡尘障中原,神物变化随霏烟。zì cóng hú chén zhàng zhōng yuán,shén wù biàn huà suí fēi yān。
金声玉振义不辱,六丁徙置康庐巅。jīn shēng yù zhèn yì bù rǔ,liù dīng xǐ zhì kāng lú diān。
灵台星官未知处,但怪宝气干霄躔。líng tái xīng guān wèi zhī chù,dàn guài bǎo qì gàn xiāo chán。
王郎斋居敷浅原,饮水泣血天所怜。wáng láng zhāi jū fū qiǎn yuán,yǐn shuǐ qì xuè tiān suǒ lián。
空山无人下群仙,似梦非梦或告旃。kōng shān wú rén xià qún xiān,shì mèng fēi mèng huò gào zhān。
扪萝独上果有得,失喜而惧心茫然。mén luó dú shàng guǒ yǒu dé,shī xǐ ér jù xīn máng rán。
百夫挽取自包裹,解衣更买蛮儿毡。bǎi fū wǎn qǔ zì bāo guǒ,jiě yī gèng mǎi mán ér zhān。
缄扃不肯乡人说,知我好古容观瞻。jiān jiōng bù kěn xiāng rén shuō,zhī wǒ hǎo gǔ róng guān zhān。
焚香再拜娄叹息,安得致之天子前。fén xiāng zài bài lóu tàn xī,ān dé zhì zhī tiān zi qián。
安得致之天子前,明堂郊丘备宫县。ān dé zhì zhī tiān zi qián,míng táng jiāo qiū bèi gōng xiàn。
调和正声荐上帝,箫勺群慝收戈鋋。diào hé zhèng shēng jiàn shàng dì,xiāo sháo qún tè shōu gē chán。
朝廷清明用耆哲,一律四海归陶甄。cháo tíng qīng míng yòng qí zhé,yī lǜ sì hǎi guī táo zhēn。
凤皇来仪兽率舞,复古却到虞韶边。fèng huáng lái yí shòu lǜ wǔ,fù gǔ què dào yú sháo biān。
是时赋公笔如椽,襞笺为草登歌篇。shì shí fù gōng bǐ rú chuán,bì jiān wèi cǎo dēng gē piān。

月之四日至南陵大雨江边之圩已有没者入鄱阳境中山田乃以无雨为病偶成一章呈王龟龄

张孝祥

圩田雨多水拍拍,山田政作龟兆拆。wéi tián yǔ duō shuǐ pāi pāi,shān tián zhèng zuò guī zhào chāi。
两般种田一般苦,一处祈晴一祈雨。liǎng bān zhǒng tián yī bān kǔ,yī chù qí qíng yī qí yǔ。
去年水大高田熟,低田不收一粒谷。qù nián shuǐ dà gāo tián shú,dī tián bù shōu yī lì gǔ。
只今万钱籴一斛,浙西排门煮稀粥。zhǐ jīn wàn qián dí yī hú,zhè xī pái mén zhǔ xī zhōu。
圣神天子如尧汤,曰雨而雨旸而旸。shèng shén tiān zi rú yáo tāng,yuē yǔ ér yǔ yáng ér yáng。
天公广大岂有意,尔自作孽非天殃。tiān gōng guǎng dà qǐ yǒu yì,ěr zì zuò niè fēi tiān yāng。

近得一二砚示范达甫笑以为堪支床也许送端州大砚作诗以坚其约

张孝祥

范郎紫玉馀半圭,翻手作云雨雹随。fàn láng zǐ yù yú bàn guī,fān shǒu zuò yún yǔ báo suí。
龙蛇起陆孔翠飞,云收雨霁千首诗。lóng shé qǐ lù kǒng cuì fēi,yún shōu yǔ jì qiān shǒu shī。
荐以文锦盘珠玑,夜光发屋邻翁知。jiàn yǐ wén jǐn pán zhū jī,yè guāng fā wū lín wēng zhī。
桂州刺史书成痴,单车万里日夜驰。guì zhōu cì shǐ shū chéng chī,dān chē wàn lǐ rì yè chí。
囊中已无去年锥,欠此石友相娱嬉。náng zhōng yǐ wú qù nián zhuī,qiàn cǐ shí yǒu xiāng yú xī。
范郎笑我支床龟,忽遣致我重宝赍。fàn láng xiào wǒ zhī chuáng guī,hū qiǎn zhì wǒ zhòng bǎo jī。
金印如斗不愿携,爱此直欲忘朝饥。jīn yìn rú dòu bù yuàn xié,ài cǐ zhí yù wàng cháo jī。
君行题舆古端溪,溪石丑好纷不齐。jūn xíng tí yú gǔ duān xī,xī shí chǒu hǎo fēn bù qí。
溪边之人足谩欺,须君眼力为辨之。xī biān zhī rén zú mán qī,xū jūn yǎn lì wèi biàn zhī。
更作万斛之墨池,为君大书十丈碑。gèng zuò wàn hú zhī mò chí,wèi jūn dà shū shí zhàng bēi。

刘倅示崇宁上舍题名翰林其父也

张孝祥

崇宁天子开皇极,发挥神谟诏群辟。chóng níng tiān zi kāi huáng jí,fā huī shén mó zhào qún pì。
十八学士天与力,攀鳞附凤才一日。shí bā xué shì tiān yǔ lì,pān lín fù fèng cái yī rì。
翰林尚书古遗直,不作三公奄窀穸。hàn lín shàng shū gǔ yí zhí,bù zuò sān gōng yǎn zhūn xī。
当时盛事刊乐石,后五十年已今昔。dāng shí shèng shì kān lè shí,hòu wǔ shí nián yǐ jīn xī。
令我再拜三叹息,尚有之子似世德,不羸其躬且赫奕。lìng wǒ zài bài sān tàn xī,shàng yǒu zhī zi shì shì dé,bù léi qí gōng qiě hè yì。

黄升卿送棕鞋

张孝祥

编棕织蒲绳作底,轻凉坚密稳称趾。biān zōng zhī pú shéng zuò dǐ,qīng liáng jiān mì wěn chēng zhǐ。
帝庭无复梦丝絇,上客还同贶珠履。dì tíng wú fù mèng sī qú,shàng kè hái tóng kuàng zhū lǚ。
我家江南山水窟,日日行山劳屐齿。wǒ jiā jiāng nán shān shuǐ kū,rì rì xíng shān láo jī chǐ。
感君投赠欲别时,布袜青鞋从此始。gǎn jūn tóu zèng yù bié shí,bù wà qīng xié cóng cǐ shǐ。
亨衢知子方著脚,直上云霄三万里。hēng qú zhī zi fāng zhù jiǎo,zhí shàng yún xiāo sān wàn lǐ。
泰阶历尽却归来,赤舄一双应几几。tài jiē lì jǐn què guī lái,chì xì yī shuāng yīng jǐ jǐ。