古诗词

谒衡岳庙遂宿岳寺题门楼

韩愈

五岳祭秩皆三公,四方环镇嵩当中。wǔ yuè jì zhì jiē sān gōng,sì fāng huán zhèn sōng dāng zhōng。
火维地荒足妖怪,天假神柄专其雄。huǒ wéi dì huāng zú yāo guài,tiān jiǎ shén bǐng zhuān qí xióng。
喷云泄雾藏半腹,虽有绝顶谁能穷。pēn yún xiè wù cáng bàn fù,suī yǒu jué dǐng shuí néng qióng。
我来正逢秋雨节,阴气晦昧无清风。wǒ lái zhèng féng qiū yǔ jié,yīn qì huì mèi wú qīng fēng。
潜心默祷若有应,岂非正直能感通。qián xīn mò dǎo ruò yǒu yīng,qǐ fēi zhèng zhí néng gǎn tōng。
须臾静扫众峰出,仰见突兀撑青空。xū yú jìng sǎo zhòng fēng chū,yǎng jiàn tū wù chēng qīng kōng。
紫盖连延接天柱,石廪腾掷堆祝融。zǐ gài lián yán jiē tiān zhù,shí lǐn téng zhì duī zhù róng。
森然魄动下马拜,松柏一径趋灵宫。sēn rán pò dòng xià mǎ bài,sōng bǎi yī jìng qū líng gōng。
粉墙丹柱动光彩,鬼物图画填青红。fěn qiáng dān zhù dòng guāng cǎi,guǐ wù tú huà tián qīng hóng。
升阶伛偻荐脯酒,欲以菲薄明其衷。shēng jiē yǔ lóu jiàn pú jiǔ,yù yǐ fēi báo míng qí zhōng。
庙令老人识神意,睢盱侦伺能鞠躬。miào lìng lǎo rén shí shén yì,suī xū zhēn cì néng jū gōng。
手持杯珓导我掷,云此最吉余难同。shǒu chí bēi jiào dǎo wǒ zhì,yún cǐ zuì jí yú nán tóng。
窜逐蛮荒幸不死,衣食才足甘长终。cuàn zhú mán huāng xìng bù sǐ,yī shí cái zú gān zhǎng zhōng。
侯王将相望久绝,神纵欲福难为功。hóu wáng jiāng xiāng wàng jiǔ jué,shén zòng yù fú nán wèi gōng。
夜投佛寺上高阁,星月掩映云瞳胧。yè tóu fú sì shàng gāo gé,xīng yuè yǎn yìng yún tóng lóng。
猿鸣钟动不知曙,杲杲寒日生于东。yuán míng zhōng dòng bù zhī shǔ,gǎo gǎo hán rì shēng yú dōng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

奉和虢州刘给事使君

韩愈

汩汩几时休,从春复到秋。gǔ gǔ jǐ shí xiū,cóng chūn fù dào qiū。
只言池未满,池满强交流。zhǐ yán chí wèi mǎn,chí mǎn qiáng jiāo liú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

竹洞何年有,公初斫竹开。zhú dòng hé nián yǒu,gōng chū zhuó zhú kāi。
洞门无锁钥,俗客不曾来。dòng mén wú suǒ yào,sú kè bù céng lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

南馆城阴阔,东湖水气多。nán guǎn chéng yīn kuò,dōng hú shuǐ qì duō。
直须台上看,始奈月明何。zhí xū tái shàng kàn,shǐ nài yuè míng hé。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

自有人知处,那无步往踪。zì yǒu rén zhī chù,nà wú bù wǎng zōng。
莫教安四壁,面面看芙蓉。mò jiào ān sì bì,miàn miàn kàn fú róng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蔼蔼溪流慢,梢梢岸筱长。ǎi ǎi xī liú màn,shāo shāo àn xiǎo zhǎng。
穿沙碧簳净,落水紫苞香。chuān shā bì gǎn jìng,luò shuǐ zǐ bāo xiāng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

闻说游湖棹,寻常到此回。wén shuō yóu hú zhào,xún cháng dào cǐ huí。
应留醒心处,准拟醉时来。yīng liú xǐng xīn chù,zhǔn nǐ zuì shí lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蜂蝶去纷纷,香风隔岸闻。fēng dié qù fēn fēn,xiāng fēng gé àn wén。
欲知花岛处,水上觅红云。yù zhī huā dǎo chù,shuǐ shàng mì hóng yún。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳树谁人种,行行夹岸高。liǔ shù shuí rén zhǒng,xíng xíng jiā àn gāo。
莫将条系缆,著处有蝉号。mò jiāng tiáo xì lǎn,zhù chù yǒu chán hào。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

新月迎宵挂,晴云到晚留。xīn yuè yíng xiāo guà,qíng yún dào wǎn liú。
为遮西望眼,终是懒回头。wèi zhē xī wàng yǎn,zhōng shì lǎn huí tóu。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

无尘从不扫,有鸟莫令弹。wú chén cóng bù sǎo,yǒu niǎo mò lìng dàn。
若要添风月,应除数百竿。ruò yào tiān fēng yuè,yīng chú shù bǎi gān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

风雨秋池上,高荷盖水繁。fēng yǔ qiū chí shàng,gāo hé gài shuǐ fán。
未谙鸣摵摵,那似卷翻翻。wèi ān míng shè shè,nà shì juǎn fān fān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

罫布畦堪数,枝分水莫寻。guà bù qí kān shù,zhī fēn shuǐ mò xún。
鱼肥知已秀,鹤没觉初深。yú féi zhī yǐ xiù,hè méi jué chū shēn。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳巷还飞絮,春馀几许时。liǔ xiàng hái fēi xù,chūn yú jǐ xǔ shí。
吏人休报事,公作送春诗。lì rén xiū bào shì,gōng zuò sòng chūn shī。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

源上花初发,公应日日来。yuán shàng huā chū fā,gōng yīng rì rì lái。
丁宁红与紫,慎莫一时开。dīng níng hóng yǔ zǐ,shèn mò yī shí kāi。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

郡楼乘晓上,尽日不能回。jùn lóu chéng xiǎo shàng,jǐn rì bù néng huí。
晚色将秋至,长风送月来。wǎn sè jiāng qiū zhì,zhǎng fēng sòng yuè lái。
3681234567»