古诗词

题百叶桃花

韩愈

百叶双桃晚更红,窥窗映竹见玲珑。bǎi yè shuāng táo wǎn gèng hóng,kuī chuāng yìng zhú jiàn líng lóng。
应知侍史归天上,故伴仙郎宿禁中。yīng zhī shì shǐ guī tiān shàng,gù bàn xiān láng sù jìn zhōng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

咏雪赠张籍

韩愈

只见纵横落,宁知远近来。zhǐ jiàn zòng héng luò,níng zhī yuǎn jìn lái。
飘飖还自弄,历乱竟谁催。piāo yáo hái zì nòng,lì luàn jìng shuí cuī。
座暖销那怪,池清失可猜。zuò nuǎn xiāo nà guài,chí qīng shī kě cāi。
坳中初盖成,垤处遂成堆。ào zhōng chū gài chéng,dié chù suì chéng duī。
慢有先居后,轻多去却回。màn yǒu xiān jū hòu,qīng duō qù què huí。
度前铺瓦陇,发本积墙隈。dù qián pù wǎ lǒng,fā běn jī qiáng wēi。
穿细时双透,乘危忽半摧。chuān xì shí shuāng tòu,chéng wēi hū bàn cuī。
舞深逢坎井,集早值层台。wǔ shēn féng kǎn jǐng,jí zǎo zhí céng tái。
砧练终宜捣,阶纨未暇裁。zhēn liàn zhōng yí dǎo,jiē wán wèi xiá cái。
城寒装睥睨,树冻裹莓苔。chéng hán zhuāng pì nì,shù dòng guǒ méi tái。
片片匀如剪,纷纷碎若挼。piàn piàn yún rú jiǎn,fēn fēn suì ruò ruá。
定非燖鹄鹭,真是屑琼瑰。dìng fēi xún gǔ lù,zhēn shì xiè qióng guī。
纬繣观朝萼,冥茫瞩晚埃。wěi huà guān cháo è,míng máng zhǔ wǎn āi。
当窗恒凛凛,出户即皑皑。dāng chuāng héng lǐn lǐn,chū hù jí ái ái。
压野荣芝菌,倾都委货财。yā yě róng zhī jūn,qīng dōu wěi huò cái。
娥嬉华荡瀁,胥怒浪崔嵬。é xī huá dàng yàng,xū nù làng cuī wéi。
碛迥疑浮地,云平想辗雷。qì jiǒng yí fú dì,yún píng xiǎng niǎn léi。
随车翻缟带,逐马散银杯。suí chē fān gǎo dài,zhú mǎ sàn yín bēi。
万屋漫汗合,千株照曜开。wàn wū màn hàn hé,qiān zhū zhào yào kāi。
松篁遭搓抑,粪壤获饶培。sōng huáng zāo cuō yì,fèn rǎng huò ráo péi。
隔绝门庭遽,挤排陛级才。gé jué mén tíng jù,jǐ pái bì jí cái。
岂堪裨岳镇,强欲效盐梅。qǐ kān bì yuè zhèn,qiáng yù xiào yán méi。
隐匿瑕疵尽,包罗委琐该。yǐn nì xiá cī jǐn,bāo luó wěi suǒ gāi。
误鸡宵呃喔,惊雀暗裴回。wù jī xiāo è ō,jīng què àn péi huí。
浩浩过三暮,悠悠匝九垓。hào hào guò sān mù,yōu yōu zā jiǔ gāi。
鲸鲵陆死骨,玉石火炎灰。jīng ní lù sǐ gǔ,yù shí huǒ yán huī。
厚虑填溟壑,高愁㨖斗魁。hòu lǜ tián míng hè,gāo chóu zhì dòu kuí。
日轮埋欲侧,坤轴压将颓。rì lún mái yù cè,kūn zhóu yā jiāng tuí。
岸类长蛇搅,陵犹巨象豗。àn lèi zhǎng shé jiǎo,líng yóu jù xiàng huī。
水官夸杰黠,木气怯胚胎。shuǐ guān kuā jié xiá,mù qì qiè pēi tāi。
著地无由卷,连天不易推。zhù dì wú yóu juǎn,lián tiān bù yì tuī。
龙鱼冷蛰苦,虎豹饿号哀。lóng yú lěng zhé kǔ,hǔ bào è hào āi。
巧借奢华便,专绳困约灾。qiǎo jiè shē huá biàn,zhuān shéng kùn yuē zāi。
威贪陵布被,光肯离金罍。wēi tān líng bù bèi,guāng kěn lí jīn léi。
赏玩捐他事,歌谣放我才。shǎng wán juān tā shì,gē yáo fàng wǒ cái。
狂教诗硉矹,兴与酒陪鳃。kuáng jiào shī lù wù,xīng yǔ jiǔ péi sāi。
惟子能谙耳,诸人得语哉。wéi zi néng ān ěr,zhū rén dé yǔ zāi。
助留风作党,劝坐火为媒。zhù liú fēng zuò dǎng,quàn zuò huǒ wèi méi。
雕刻文刀利,搜求智网恢。diāo kè wén dāo lì,sōu qiú zhì wǎng huī。
莫烦相属和,传示及提孩。mò fán xiāng shǔ hé,chuán shì jí tí hái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

朝游孤屿南,暮戏孤屿北。cháo yóu gū yǔ nán,mù xì gū yǔ běi。
所以孤屿鸟,与公尽相识。suǒ yǐ gū yǔ niǎo,yǔ gōng jǐn xiāng shí。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

乍似上青冥,初疑蹑菡萏。zhà shì shàng qīng míng,chū yí niè hàn dàn。
自无飞仙骨,欲度何由敢。zì wú fēi xiān gǔ,yù dù hé yóu gǎn。

闲游二首

韩愈

雨后来更好,绕池遍青青。yǔ hòu lái gèng hǎo,rào chí biàn qīng qīng。
柳花闲度竹,菱叶故穿萍。liǔ huā xián dù zhú,líng yè gù chuān píng。
独坐殊未厌,孤斟讵能醒。dú zuò shū wèi yàn,gū zhēn jù néng xǐng。
持竿至日暮,幽咏欲谁听。chí gān zhì rì mù,yōu yǒng yù shuí tīng。

闲游二首

韩愈

兹游苦不数,再到遂经旬。zī yóu kǔ bù shù,zài dào suì jīng xún。
萍盖污池净,藤笼老树新。píng gài wū chí jìng,téng lóng lǎo shù xīn。
林乌鸣讶客,岸竹长遮邻。lín wū míng yà kè,àn zhú zhǎng zhē lín。
子云只自守,奚事九衢尘。zi yún zhǐ zì shǒu,xī shì jiǔ qú chén。

奉使常山早次太原呈副使吴郎中

韩愈

朗朗闻街鼓,晨起似朝时。lǎng lǎng wén jiē gǔ,chén qǐ shì cháo shí。
翻翻走驿马,春尽是归期。fān fān zǒu yì mǎ,chūn jǐn shì guī qī。
地失嘉禾处,风存蟋蟀辞。dì shī jiā hé chù,fēng cún xī shuài cí。
暮齿良多感,无事涕垂颐。mù chǐ liáng duō gǎn,wú shì tì chuí yí。

送张道士

韩愈

大匠无弃材,寻尺各有施。dà jiàng wú qì cái,xún chǐ gè yǒu shī。
况当营都邑,杞梓用不疑。kuàng dāng yíng dōu yì,qǐ zǐ yòng bù yí。
张侯嵩高来,面有熊豹姿。zhāng hóu sōng gāo lái,miàn yǒu xióng bào zī。
开口论利害,剑锋白差差。kāi kǒu lùn lì hài,jiàn fēng bái chà chà。
恨无一尺捶,为国笞羌夷。hèn wú yī chǐ chuí,wèi guó chī qiāng yí。
诣阙三上书,臣非黄冠师。yì quē sān shàng shū,chén fēi huáng guān shī。
臣有胆与气,不忍死茅茨。chén yǒu dǎn yǔ qì,bù rěn sǐ máo cí。
又不媚笑语,不能伴儿嬉。yòu bù mèi xiào yǔ,bù néng bàn ér xī。
乃著道士服,众人莫臣知。nǎi zhù dào shì fú,zhòng rén mò chén zhī。
臣有平贼策,狂童不难治。chén yǒu píng zéi cè,kuáng tóng bù nán zhì。
其言简且要,陛下幸听之。qí yán jiǎn qiě yào,bì xià xìng tīng zhī。
天空日月高,下照理不遗。tiān kōng rì yuè gāo,xià zhào lǐ bù yí。
或是章奏繁,裁择未及斯。huò shì zhāng zòu fán,cái zé wèi jí sī。
宁当不俟报,归袖风披披。níng dāng bù qí bào,guī xiù fēng pī pī。
答我事不尔,吾亲属吾思。dá wǒ shì bù ěr,wú qīn shǔ wú sī。
昨宵梦倚门,手取连环持。zuó xiāo mèng yǐ mén,shǒu qǔ lián huán chí。
今日有书至,又言归何时。jīn rì yǒu shū zhì,yòu yán guī hé shí。
霜天熟柿栗,收拾不可迟。shuāng tiān shú shì lì,shōu shí bù kě chí。
岭北梁可构,寒鱼下清伊。lǐng běi liáng kě gòu,hán yú xià qīng yī。
既非公家用,且复还其私。jì fēi gōng jiā yòng,qiě fù hái qí sī。
从容进退间,无一不合宜。cóng róng jìn tuì jiān,wú yī bù hé yí。
时有利不利,虽贤欲奚为。shí yǒu lì bù lì,suī xián yù xī wèi。
但当励前操,富贵非公谁。dàn dāng lì qián cāo,fù guì fēi gōng shuí。

送郑十校理得洛字

韩愈

相公倦台鼎,分正新邑洛。xiāng gōng juàn tái dǐng,fēn zhèng xīn yì luò。
才子富文华,校雠天禄阁。cái zi fù wén huá,xiào chóu tiān lù gé。
寿觞佳节过,归骑春衫薄。shòu shāng jiā jié guò,guī qí chūn shān báo。
鸟哢正交加,杨花共纷泊。niǎo lòng zhèng jiāo jiā,yáng huā gòng fēn pō。
亲交谁不羡,去去翔寥廓。qīn jiāo shuí bù xiàn,qù qù xiáng liáo kuò。

送陆歙州傪

韩愈

我衣之华兮,我佩之光。wǒ yī zhī huá xī,wǒ pèi zhī guāng。
陆君之去兮,谁与翱翔。lù jūn zhī qù xī,shuí yǔ áo xiáng。
敛此大惠兮,施于一州。liǎn cǐ dà huì xī,shī yú yī zhōu。
今其去矣,胡不为留。jīn qí qù yǐ,hú bù wèi liú。
我作此诗,歌于远道。wǒ zuò cǐ shī,gē yú yuǎn dào。
无疾其驱,天子有诏。wú jí qí qū,tiān zi yǒu zhào。

赠崔立之

韩愈

昔年十日雨,子桑苦寒饥。xī nián shí rì yǔ,zi sāng kǔ hán jī。
哀歌坐空室,不怨但自悲。āi gē zuò kōng shì,bù yuàn dàn zì bēi。
其友名子舆,忽然忧且思。qí yǒu míng zi yú,hū rán yōu qiě sī。
搴裳触泥水,裹饭往食之。qiān shang chù ní shuǐ,guǒ fàn wǎng shí zhī。
入门相对语,天命良不疑。rù mén xiāng duì yǔ,tiān mìng liáng bù yí。
好事漆园吏,书之存雄词。hǎo shì qī yuán lì,shū zhī cún xióng cí。
千年事已远,二子情可推。qiān nián shì yǐ yuǎn,èr zi qíng kě tuī。
我读此篇日,正当寒雪时。wǒ dú cǐ piān rì,zhèng dāng hán xuě shí。
吾身固已困,吾友复何为。wú shēn gù yǐ kùn,wú yǒu fù hé wèi。
薄粥不足裹,深泥谅难驰。báo zhōu bù zú guǒ,shēn ní liàng nán chí。
曾无子舆事,空赋子桑诗。céng wú zi yú shì,kōng fù zi sāng shī。

海水

韩愈

海水非不广,邓林岂无枝。hǎi shuǐ fēi bù guǎng,dèng lín qǐ wú zhī。
风波一荡薄,鱼鸟不可依。fēng bō yī dàng báo,yú niǎo bù kě yī。
海水饶大波,邓林多惊风。hǎi shuǐ ráo dà bō,dèng lín duō jīng fēng。
岂无鱼与鸟,巨细各不同。qǐ wú yú yǔ niǎo,jù xì gè bù tóng。
海有吞舟鲸,邓有垂天鹏。hǎi yǒu tūn zhōu jīng,dèng yǒu chuí tiān péng。
苟非鳞羽大,荡薄不可能。gǒu fēi lín yǔ dà,dàng báo bù kě néng。
我鳞不盈寸,我羽不盈尺。wǒ lín bù yíng cùn,wǒ yǔ bù yíng chǐ。
一木有馀阴,一泉有馀泽。yī mù yǒu yú yīn,yī quán yǒu yú zé。
我将辞海水,濯鳞清冷池。wǒ jiāng cí hǎi shuǐ,zhuó lín qīng lěng chí。
我将辞邓林,刷羽蒙笼枝。wǒ jiāng cí dèng lín,shuā yǔ méng lóng zhī。
海水非爱广,邓林非爱枝。hǎi shuǐ fēi ài guǎng,dèng lín fēi ài zhī。
风波亦常事,鳞鱼自不宜。fēng bō yì cháng shì,lín yú zì bù yí。
我鳞日已大,我羽日已修。wǒ lín rì yǐ dà,wǒ yǔ rì yǐ xiū。
风波无所苦,还作鲸鹏游。fēng bō wú suǒ kǔ,hái zuò jīng péng yóu。

赠河阳李大夫

韩愈

四海失巢穴,两都困尘埃。sì hǎi shī cháo xué,liǎng dōu kùn chén āi。
感恩由未报,惆怅空一来。gǎn ēn yóu wèi bào,chóu chàng kōng yī lái。
裘破气不暖,马羸鸣且哀。qiú pò qì bù nuǎn,mǎ léi míng qiě āi。
主人情更重,空使剑锋摧。zhǔ rén qíng gèng zhòng,kōng shǐ jiàn fēng cuī。

苦寒歌

韩愈

黄昏苦寒歌,夜半不能休。huáng hūn kǔ hán gē,yè bàn bù néng xiū。
岂不有阳春,节岁聿其周。qǐ bù yǒu yáng chūn,jié suì yù qí zhōu。
君何爱重裘,兼味养大贤。jūn hé ài zhòng qiú,jiān wèi yǎng dà xián。
冰食葛制神所怜,填窗塞户慎勿出,暄风暖景明年日。bīng shí gé zhì shén suǒ lián,tián chuāng sāi hù shèn wù chū,xuān fēng nuǎn jǐng míng nián rì。

芍药歌

韩愈

丈人庭中开好花,更无凡木争春华。zhàng rén tíng zhōng kāi hǎo huā,gèng wú fán mù zhēng chūn huá。
翠茎红蕊天力与,此恩不属黄钟家。cuì jīng hóng ruǐ tiān lì yǔ,cǐ ēn bù shǔ huáng zhōng jiā。
温馨熟美鲜香起,似笑无言习君子。wēn xīn shú měi xiān xiāng qǐ,shì xiào wú yán xí jūn zi。
霜刀剪汝天女劳,何事低头学桃李。shuāng dāo jiǎn rǔ tiān nǚ láo,hé shì dī tóu xué táo lǐ。
娇痴婢子无灵性,竞挽春衫来比并。jiāo chī bì zi wú líng xìng,jìng wǎn chūn shān lái bǐ bìng。
欲将双颊一晞红,绿窗磨遍青铜镜。yù jiāng shuāng jiá yī xī hóng,lǜ chuāng mó biàn qīng tóng jìng。
一尊春酒甘若饴,丈人此乐无人知。yī zūn chūn jiǔ gān ruò yí,zhàng rén cǐ lè wú rén zhī。
花前醉倒歌者谁,楚狂小子韩退之。huā qián zuì dào gē zhě shuí,chǔ kuáng xiǎo zi hán tuì zhī。

赠徐州族侄

韩愈

我年十八九,壮气起胸中。wǒ nián shí bā jiǔ,zhuàng qì qǐ xiōng zhōng。
作书献云阙,辞家逐秋蓬。zuò shū xiàn yún quē,cí jiā zhú qiū péng。
岁时易迁次,身命多厄穷。suì shí yì qiān cì,shēn mìng duō è qióng。
一名虽云就,片禄不足充。yī míng suī yún jiù,piàn lù bù zú chōng。
今者复何事,卑栖寄徐戎。jīn zhě fù hé shì,bēi qī jì xú róng。
萧条资用尽,濩落门巷空。xiāo tiáo zī yòng jǐn,huò luò mén xiàng kōng。
朝眠未能起,远怀方郁悰。cháo mián wèi néng qǐ,yuǎn huái fāng yù cóng。
击门者谁子,问言乃吾宗。jī mén zhě shuí zi,wèn yán nǎi wú zōng。
自云有奇术,探妙知天工。zì yún yǒu qí shù,tàn miào zhī tiān gōng。
既往怅何及,将来喜还通。jì wǎng chàng hé jí,jiāng lái xǐ hái tōng。
期我语非佞,当为佐时雍。qī wǒ yǔ fēi nìng,dāng wèi zuǒ shí yōng。