古诗词

赴江陵途中寄赠王二十补阙李十一拾遗李二十六员外翰林三学士

韩愈

孤臣昔放逐,血泣追愆尤。gū chén xī fàng zhú,xuè qì zhuī qiān yóu。
汗漫不省识,恍如乘桴浮。hàn màn bù shěng shí,huǎng rú chéng fú fú。
或自疑上疏,上疏岂其由。huò zì yí shàng shū,shàng shū qǐ qí yóu。
是年京师旱,田亩少所收。shì nián jīng shī hàn,tián mǔ shǎo suǒ shōu。
上怜民无食,征赋半已休。shàng lián mín wú shí,zhēng fù bàn yǐ xiū。
有司恤经费,未免烦徵求。yǒu sī xù jīng fèi,wèi miǎn fán zhēng qiú。
富者既云急,贫者固已流。fù zhě jì yún jí,pín zhě gù yǐ liú。
传闻闾里间,赤子弃渠沟。chuán wén lǘ lǐ jiān,chì zi qì qú gōu。
持男易斗粟,掉臂莫肯酬。chí nán yì dòu sù,diào bì mò kěn chóu。
我时出衢路,饿者何其稠。wǒ shí chū qú lù,è zhě hé qí chóu。
亲逢道边死,伫立久咿嚘。qīn féng dào biān sǐ,zhù lì jiǔ yī yōu。
归舍不能食,有如鱼中钩。guī shě bù néng shí,yǒu rú yú zhōng gōu。
适会除御史,诚当得言秋。shì huì chú yù shǐ,chéng dāng dé yán qiū。
拜疏移閤门,为忠宁自谋。bài shū yí gé mén,wèi zhōng níng zì móu。
上陈人疾苦,无令绝其喉。shàng chén rén jí kǔ,wú lìng jué qí hóu。
下陈畿甸内,根本理宜优。xià chén jī diān nèi,gēn běn lǐ yí yōu。
积雪验丰熟,幸宽待蚕麰。jī xuě yàn fēng shú,xìng kuān dài cán móu。
天子恻然感,司空叹绸缪。tiān zi cè rán gǎn,sī kōng tàn chóu móu。
谓言即施设,乃反迁炎州。wèi yán jí shī shè,nǎi fǎn qiān yán zhōu。
同官尽才俊,偏善柳与刘。tóng guān jǐn cái jùn,piān shàn liǔ yǔ liú。
或虑语言泄,传之落冤雠。huò lǜ yǔ yán xiè,chuán zhī luò yuān chóu。
二子不宜尔,将疑断还不。èr zi bù yí ěr,jiāng yí duàn hái bù。
中使临门遣,顷刻不得留。zhōng shǐ lín mén qiǎn,qǐng kè bù dé liú。
病妹卧床褥,分知隔明幽。bìng mèi wò chuáng rù,fēn zhī gé míng yōu。
悲啼乞就别,百请不颔头。bēi tí qǐ jiù bié,bǎi qǐng bù hàn tóu。
弱妻抱稚子,出拜忘惭羞。ruò qī bào zhì zi,chū bài wàng cán xiū。
黾勉不回顾,行行诣连州。mǐn miǎn bù huí gù,xíng xíng yì lián zhōu。
朝为青云士,暮作白头囚。cháo wèi qīng yún shì,mù zuò bái tóu qiú。
商山季冬月,冰冻绝行辀。shāng shān jì dōng yuè,bīng dòng jué xíng zhōu。
春风洞庭浪,出没惊孤舟。chūn fēng dòng tíng làng,chū méi jīng gū zhōu。
逾岭到所任,低颜奉君侯。yú lǐng dào suǒ rèn,dī yán fèng jūn hóu。
酸寒何足道,随事生疮疣。suān hán hé zú dào,suí shì shēng chuāng yóu。
远地触途异,吏民似猿猴。yuǎn dì chù tú yì,lì mín shì yuán hóu。
生狞多忿很,辞舌纷嘲啁。shēng níng duō fèn hěn,cí shé fēn cháo zhāo。
白日屋檐下,双鸣斗鸺鹠。bái rì wū yán xià,shuāng míng dòu xiū liú。
有蛇类两首,有蛊群飞游。yǒu shé lèi liǎng shǒu,yǒu gǔ qún fēi yóu。
穷冬或摇扇,盛夏或重裘。qióng dōng huò yáo shàn,shèng xià huò zhòng qiú。
飓起最可畏,訇哮簸陵丘。jù qǐ zuì kě wèi,hōng xiāo bǒ líng qiū。
雷霆助光怪,气象难比侔。léi tíng zhù guāng guài,qì xiàng nán bǐ móu。
疠疫忽潜遘,十家无一瘳。lì yì hū qián gòu,shí jiā wú yī chōu。
猜嫌动置毒,对案辄怀愁。cāi xián dòng zhì dú,duì àn zhé huái chóu。
前日遇恩赦,私心喜还忧。qián rì yù ēn shè,sī xīn xǐ hái yōu。
果然又羁絷,不得归锄耰。guǒ rán yòu jī zhí,bù dé guī chú yōu。
此府雄且大,腾凌尽戈矛。cǐ fǔ xióng qiě dà,téng líng jǐn gē máo。
栖栖法曹掾,何处事卑陬。qī qī fǎ cáo yuàn,hé chù shì bēi zōu。
生平企仁义,所学皆孔周。shēng píng qǐ rén yì,suǒ xué jiē kǒng zhōu。
早知大理官,不列三后俦。zǎo zhī dà lǐ guān,bù liè sān hòu chóu。
何况亲犴狱,敲搒发奸偷。hé kuàng qīn àn yù,qiāo bàng fā jiān tōu。
悬知失事势,恐自罹罝罘。xuán zhī shī shì shì,kǒng zì lí jū fú。
湘水清且急,凉风日修修。xiāng shuǐ qīng qiě jí,liáng fēng rì xiū xiū。
胡为首归路,旅泊尚夷犹。hú wèi shǒu guī lù,lǚ pō shàng yí yóu。
昨者京使至,嗣皇传冕旒。zuó zhě jīng shǐ zhì,sì huáng chuán miǎn liú。
赫然下明诏,首罪诛共吺。hè rán xià míng zhào,shǒu zuì zhū gòng dōu。
复闻颠夭辈,峨冠进鸿畴。fù wén diān yāo bèi,é guān jìn hóng chóu。
班行再肃穆,璜佩鸣琅璆。bān xíng zài sù mù,huáng pèi míng láng qiú。
伫继贞观烈,边封脱兜鍪。zhù jì zhēn guān liè,biān fēng tuō dōu móu。
三贤推侍从,卓荦倾枚邹。sān xián tuī shì cóng,zhuó luò qīng méi zōu。
高议参造化,清文焕皇猷。gāo yì cān zào huà,qīng wén huàn huáng yóu。
协心辅齐圣,致理同毛輶。xié xīn fǔ qí shèng,zhì lǐ tóng máo yóu。
小雅咏鹿鸣,食苹贵呦呦。xiǎo yǎ yǒng lù míng,shí píng guì yōu yōu。
遗风邈不嗣,岂忆尝同裯。yí fēng miǎo bù sì,qǐ yì cháng tóng chóu。
失志早衰换,前期拟蜉蝣。shī zhì zǎo shuāi huàn,qián qī nǐ fú yóu。
自从齿牙缺,始慕舌为柔。zì cóng chǐ yá quē,shǐ mù shé wèi róu。
因疾鼻又塞,渐能等薰莸。yīn jí bí yòu sāi,jiàn néng děng xūn yóu。
深思罢官去,毕命依松楸。shēn sī bà guān qù,bì mìng yī sōng qiū。
空怀焉能果,但见岁已遒。kōng huái yān néng guǒ,dàn jiàn suì yǐ qiú。
殷汤闵禽兽,解网祝蛛蝥。yīn tāng mǐn qín shòu,jiě wǎng zhù zhū máo。
雷焕掘宝剑,冤氛消斗牛。léi huàn jué bǎo jiàn,yuān fēn xiāo dòu niú。
兹道诚可尚,谁能借前筹。zī dào chéng kě shàng,shuí néng jiè qián chóu。
殷勤答吾友,明月非暗投。yīn qín dá wú yǒu,míng yuè fēi àn tóu。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

游城南十六首落花

韩愈

已分将身著地飞,那羞践踏损光晖。yǐ fēn jiāng shēn zhù dì fēi,nà xiū jiàn tà sǔn guāng huī。
无端又被春风误,吹落西家不得归。wú duān yòu bèi chūn fēng wù,chuī luò xī jiā bù dé guī。

游城南十六首楸树二首

韩愈

几岁生成为大树,一朝缠绕困长藤。jǐ suì shēng chéng wèi dà shù,yī cháo chán rào kùn zhǎng téng。
谁人与脱青罗帔,看吐高花万万层。shuí rén yǔ tuō qīng luó pèi,kàn tǔ gāo huā wàn wàn céng。

游城南十六首楸树二首

韩愈

幸自枝条能树立,可烦萝蔓作交加。xìng zì zhī tiáo néng shù lì,kě fán luó màn zuò jiāo jiā。
傍人不解寻根本,却道新花胜旧花。bàng rén bù jiě xún gēn běn,què dào xīn huā shèng jiù huā。

游城南十六首风折花枝

韩愈

浮艳侵天难就看,清香扑地只遥闻。fú yàn qīn tiān nán jiù kàn,qīng xiāng pū dì zhǐ yáo wén。
春风也是多情思,故拣繁枝折赠君。chūn fēng yě shì duō qíng sī,gù jiǎn fán zhī zhé zèng jūn。

游城南十六首赠张十八助教

韩愈

喜君眸子重清朗,携手城南历旧游。xǐ jūn móu zi zhòng qīng lǎng,xié shǒu chéng nán lì jiù yóu。
忽见孟生题竹处,相看泪落不能收。hū jiàn mèng shēng tí zhú chù,xiāng kàn lèi luò bù néng shōu。

游城南十六首晚雨

韩愈

廉纤晚雨不能晴,池岸草间蚯蚓鸣。lián xiān wǎn yǔ bù néng qíng,chí àn cǎo jiān qiū yǐn míng。
投竿跨马蹋归路,才到城门打鼓声。tóu gān kuà mǎ tà guī lù,cái dào chéng mén dǎ gǔ shēng。

游城南十六首出城

韩愈

暂出城门蹋青草,远于林下见春山。zàn chū chéng mén tà qīng cǎo,yuǎn yú lín xià jiàn chūn shān。
应须韦杜家家到,只有今朝一日闲。yīng xū wéi dù jiā jiā dào,zhǐ yǒu jīn cháo yī rì xián。

游城南十六首楸树

韩愈

青幢紫盖立童童,细雨浮烟作彩笼。qīng chuáng zǐ gài lì tóng tóng,xì yǔ fú yān zuò cǎi lóng。
不得画师来貌取,定知难见一生中。bù dé huà shī lái mào qǔ,dìng zhī nán jiàn yī shēng zhōng。

游城南十六首遣

韩愈

断送一生惟有酒,寻思百计不如闲。duàn sòng yī shēng wéi yǒu jiǔ,xún sī bǎi jì bù rú xián。
莫忧世事兼身事,须著人间比梦间。mò yōu shì shì jiān shēn shì,xū zhù rén jiān bǐ mèng jiān。

和武相公早春闻莺

韩愈

早晚飞来入锦城,谁人教解百般鸣。zǎo wǎn fēi lái rù jǐn chéng,shuí rén jiào jiě bǎi bān míng。
春风红树惊眠处,似妒歌童作艳声。chūn fēng hóng shù jīng mián chù,shì dù gē tóng zuò yàn shēng。

游太平公主山庄

韩愈

公主当年欲占春,故将台榭押城闉。gōng zhǔ dāng nián yù zhàn chūn,gù jiāng tái xiè yā chéng yīn。
欲知前面花多少,直到南山不属人。yù zhī qián miàn huā duō shǎo,zhí dào nán shān bù shǔ rén。

晚春二首(其二)

韩愈

谁收春色将归去,慢绿妖红半不存。shuí shōu chūn sè jiāng guī qù,màn lǜ yāo hóng bàn bù cún。
榆荚只能随柳絮,等闲撩乱走空园。yú jiá zhǐ néng suí liǔ xù,děng xián liāo luàn zǒu kōng yuán。

过鸿沟

韩愈

龙疲虎困割川原,亿万苍生性命存。lóng pí hǔ kùn gē chuān yuán,yì wàn cāng shēng xìng mìng cún。
谁劝君王回马首,真成一掷赌乾坤。shuí quàn jūn wáng huí mǎ shǒu,zhēn chéng yī zhì dǔ qián kūn。

送张侍郎

韩愈

司徒东镇驰书谒,丞相西来走马迎。sī tú dōng zhèn chí shū yè,chéng xiāng xī lái zǒu mǎ yíng。
两府元臣今转密,一方逋寇不难平。liǎng fǔ yuán chén jīn zhuǎn mì,yī fāng bū kòu bù nán píng。

赠刑部马侍郎

韩愈

红旗照海压南荒,徵入中台作侍郎。hóng qí zhào hǎi yā nán huāng,zhēng rù zhōng tái zuò shì láng。
暂从相公平小寇,便归天阙致时康。zàn cóng xiāng gōng píng xiǎo kòu,biàn guī tiān quē zhì shí kāng。