古诗词

此日足可惜赠张籍

韩愈

此日足可惜,此酒不足尝。cǐ rì zú kě xī,cǐ jiǔ bù zú cháng。
舍酒去相语,共分一日光。shě jiǔ qù xiāng yǔ,gòng fēn yī rì guāng。
念昔未知子,孟君自南方。niàn xī wèi zhī zi,mèng jūn zì nán fāng。
自矜有所得,言子有文章。zì jīn yǒu suǒ dé,yán zi yǒu wén zhāng。
我名属相府,欲往不得行。wǒ míng shǔ xiāng fǔ,yù wǎng bù dé xíng。
思之不可见,百端在中肠。sī zhī bù kě jiàn,bǎi duān zài zhōng cháng。
维时月魄死,冬日朝在房。wéi shí yuè pò sǐ,dōng rì cháo zài fáng。
驱驰公事退,闻子适及城。qū chí gōng shì tuì,wén zi shì jí chéng。
命车载之至,引坐于中堂。mìng chē zài zhī zhì,yǐn zuò yú zhōng táng。
开怀听其说,往往副所望。kāi huái tīng qí shuō,wǎng wǎng fù suǒ wàng。
孔丘殁已远,仁义路久荒。kǒng qiū mò yǐ yuǎn,rén yì lù jiǔ huāng。
纷纷百家起,诡怪相披猖。fēn fēn bǎi jiā qǐ,guǐ guài xiāng pī chāng。
长老守所闻,后生习为常。zhǎng lǎo shǒu suǒ wén,hòu shēng xí wèi cháng。
少知诚难得,纯粹古已亡。shǎo zhī chéng nán dé,chún cuì gǔ yǐ wáng。
譬彼植园木,有根易为长。pì bǐ zhí yuán mù,yǒu gēn yì wèi zhǎng。
留之不遣去,馆置城西旁。liú zhī bù qiǎn qù,guǎn zhì chéng xī páng。
岁时未云几,浩浩观湖江。suì shí wèi yún jǐ,hào hào guān hú jiāng。
众夫指之笑,谓我知不明。zhòng fū zhǐ zhī xiào,wèi wǒ zhī bù míng。
儿童畏雷电,鱼鳖惊夜光。ér tóng wèi léi diàn,yú biē jīng yè guāng。
州家举进士,选试缪所当。zhōu jiā jǔ jìn shì,xuǎn shì móu suǒ dāng。
驰辞对我策,章句何炜煌。chí cí duì wǒ cè,zhāng jù hé wěi huáng。
相公朝服立,工席歌鹿鸣。xiāng gōng cháo fú lì,gōng xí gē lù míng。
礼终乐亦阕,相拜送于庭。lǐ zhōng lè yì què,xiāng bài sòng yú tíng。
之子去须臾,赫赫流盛名。zhī zi qù xū yú,hè hè liú shèng míng。
窃喜复窃叹,谅知有所成。qiè xǐ fù qiè tàn,liàng zhī yǒu suǒ chéng。
人事安可恒,奄忽令我伤。rén shì ān kě héng,yǎn hū lìng wǒ shāng。
闻子高第日,正从相公丧。wén zi gāo dì rì,zhèng cóng xiāng gōng sàng。
哀情逢吉语,惝恍难为双。āi qíng féng jí yǔ,chǎng huǎng nán wèi shuāng。
暮宿偃师西,徒展转在床。mù sù yǎn shī xī,tú zhǎn zhuǎn zài chuáng。
夜闻汴州乱,绕壁行彷徨。yè wén biàn zhōu luàn,rào bì xíng páng huáng。
我时留妻子,仓卒不及将。wǒ shí liú qī zi,cāng zú bù jí jiāng。
相见不复期,零落甘所丁。xiāng jiàn bù fù qī,líng luò gān suǒ dīng。
骄儿未绝乳,念之不能忘。jiāo ér wèi jué rǔ,niàn zhī bù néng wàng。
忽如在我所,耳若闻啼声。hū rú zài wǒ suǒ,ěr ruò wén tí shēng。
中途安得返,一日不可更。zhōng tú ān dé fǎn,yī rì bù kě gèng。
俄有东来说,我家免罹殃。é yǒu dōng lái shuō,wǒ jiā miǎn lí yāng。
乘船下汴水,东去趋彭城。chéng chuán xià biàn shuǐ,dōng qù qū péng chéng。
从丧朝至洛,还走不及停。cóng sàng cháo zhì luò,hái zǒu bù jí tíng。
假道经盟津,出入行涧冈。jiǎ dào jīng méng jīn,chū rù xíng jiàn gāng。
日西入军门,羸马颠且僵。rì xī rù jūn mén,léi mǎ diān qiě jiāng。
主人愿少留,延入陈壶觞。zhǔ rén yuàn shǎo liú,yán rù chén hú shāng。
卑贱不敢辞,忽忽心如狂。bēi jiàn bù gǎn cí,hū hū xīn rú kuáng。
饮食岂知味,丝竹徒轰轰。yǐn shí qǐ zhī wèi,sī zhú tú hōng hōng。
平明脱身去,决若惊凫翔。píng míng tuō shēn qù,jué ruò jīng fú xiáng。
黄昏次汜水,欲过无舟航。huáng hūn cì sì shuǐ,yù guò wú zhōu háng。
号呼久乃至,夜济十里黄。hào hū jiǔ nǎi zhì,yè jì shí lǐ huáng。
中流上滩潬,沙水不可详。zhōng liú shàng tān shàn,shā shuǐ bù kě xiáng。
惊波暗合沓,星宿争翻芒。jīng bō àn hé dá,xīng sù zhēng fān máng。
辕马蹢躅鸣,左右泣仆童。yuán mǎ dí zhú míng,zuǒ yòu qì pū tóng。
甲午憩时门,临泉窥斗龙。jiǎ wǔ qì shí mén,lín quán kuī dòu lóng。
东南出陈许,陂泽平茫茫。dōng nán chū chén xǔ,bēi zé píng máng máng。
道边草木花,红紫相低昂。dào biān cǎo mù huā,hóng zǐ xiāng dī áng。
百里不逢人,角角雄雉鸣。bǎi lǐ bù féng rén,jiǎo jiǎo xióng zhì míng。
行行二月暮,乃及徐南疆。xíng xíng èr yuè mù,nǎi jí xú nán jiāng。
下马步堤岸,上船拜吾兄。xià mǎ bù dī àn,shàng chuán bài wú xiōng。
谁云经艰难,百口无夭殇。shuí yún jīng jiān nán,bǎi kǒu wú yāo shāng。
仆射南阳公,宅我雎水阳。pū shè nán yáng gōng,zhái wǒ jū shuǐ yáng。
箧中有馀衣,盎中有馀粮。qiè zhōng yǒu yú yī,àng zhōng yǒu yú liáng。
闭门读书史,窗户忽已凉。bì mén dú shū shǐ,chuāng hù hū yǐ liáng。
日念子来游,子岂知我情。rì niàn zi lái yóu,zi qǐ zhī wǒ qíng。
别离未为久,辛苦多所经。bié lí wèi wèi jiǔ,xīn kǔ duō suǒ jīng。
对食每不饱,共言无倦听。duì shí měi bù bǎo,gòng yán wú juàn tīng。
连延三十日,晨坐达五更。lián yán sān shí rì,chén zuò dá wǔ gèng。
我友二三子,宦游在西京。wǒ yǒu èr sān zi,huàn yóu zài xī jīng。
东野窥禹穴,李翱观涛江。dōng yě kuī yǔ xué,lǐ áo guān tāo jiāng。
萧条千万里,会合安可逢。xiāo tiáo qiān wàn lǐ,huì hé ān kě féng。
淮之水舒舒,楚山直丛丛。huái zhī shuǐ shū shū,chǔ shān zhí cóng cóng。
子又舍我去,我怀焉所穷。zi yòu shě wǒ qù,wǒ huái yān suǒ qióng。
男儿不再壮,百岁如风狂。nán ér bù zài zhuàng,bǎi suì rú fēng kuáng。
高爵尚可求,无为守一乡。gāo jué shàng kě qiú,wú wèi shǒu yī xiāng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

游城南十六首落花

韩愈

已分将身著地飞,那羞践踏损光晖。yǐ fēn jiāng shēn zhù dì fēi,nà xiū jiàn tà sǔn guāng huī。
无端又被春风误,吹落西家不得归。wú duān yòu bèi chūn fēng wù,chuī luò xī jiā bù dé guī。

游城南十六首楸树二首

韩愈

几岁生成为大树,一朝缠绕困长藤。jǐ suì shēng chéng wèi dà shù,yī cháo chán rào kùn zhǎng téng。
谁人与脱青罗帔,看吐高花万万层。shuí rén yǔ tuō qīng luó pèi,kàn tǔ gāo huā wàn wàn céng。

游城南十六首楸树二首

韩愈

幸自枝条能树立,可烦萝蔓作交加。xìng zì zhī tiáo néng shù lì,kě fán luó màn zuò jiāo jiā。
傍人不解寻根本,却道新花胜旧花。bàng rén bù jiě xún gēn běn,què dào xīn huā shèng jiù huā。

游城南十六首风折花枝

韩愈

浮艳侵天难就看,清香扑地只遥闻。fú yàn qīn tiān nán jiù kàn,qīng xiāng pū dì zhǐ yáo wén。
春风也是多情思,故拣繁枝折赠君。chūn fēng yě shì duō qíng sī,gù jiǎn fán zhī zhé zèng jūn。

游城南十六首赠张十八助教

韩愈

喜君眸子重清朗,携手城南历旧游。xǐ jūn móu zi zhòng qīng lǎng,xié shǒu chéng nán lì jiù yóu。
忽见孟生题竹处,相看泪落不能收。hū jiàn mèng shēng tí zhú chù,xiāng kàn lèi luò bù néng shōu。

游城南十六首晚雨

韩愈

廉纤晚雨不能晴,池岸草间蚯蚓鸣。lián xiān wǎn yǔ bù néng qíng,chí àn cǎo jiān qiū yǐn míng。
投竿跨马蹋归路,才到城门打鼓声。tóu gān kuà mǎ tà guī lù,cái dào chéng mén dǎ gǔ shēng。

游城南十六首出城

韩愈

暂出城门蹋青草,远于林下见春山。zàn chū chéng mén tà qīng cǎo,yuǎn yú lín xià jiàn chūn shān。
应须韦杜家家到,只有今朝一日闲。yīng xū wéi dù jiā jiā dào,zhǐ yǒu jīn cháo yī rì xián。

游城南十六首楸树

韩愈

青幢紫盖立童童,细雨浮烟作彩笼。qīng chuáng zǐ gài lì tóng tóng,xì yǔ fú yān zuò cǎi lóng。
不得画师来貌取,定知难见一生中。bù dé huà shī lái mào qǔ,dìng zhī nán jiàn yī shēng zhōng。

游城南十六首遣

韩愈

断送一生惟有酒,寻思百计不如闲。duàn sòng yī shēng wéi yǒu jiǔ,xún sī bǎi jì bù rú xián。
莫忧世事兼身事,须著人间比梦间。mò yōu shì shì jiān shēn shì,xū zhù rén jiān bǐ mèng jiān。

和武相公早春闻莺

韩愈

早晚飞来入锦城,谁人教解百般鸣。zǎo wǎn fēi lái rù jǐn chéng,shuí rén jiào jiě bǎi bān míng。
春风红树惊眠处,似妒歌童作艳声。chūn fēng hóng shù jīng mián chù,shì dù gē tóng zuò yàn shēng。

游太平公主山庄

韩愈

公主当年欲占春,故将台榭押城闉。gōng zhǔ dāng nián yù zhàn chūn,gù jiāng tái xiè yā chéng yīn。
欲知前面花多少,直到南山不属人。yù zhī qián miàn huā duō shǎo,zhí dào nán shān bù shǔ rén。

晚春二首(其二)

韩愈

谁收春色将归去,慢绿妖红半不存。shuí shōu chūn sè jiāng guī qù,màn lǜ yāo hóng bàn bù cún。
榆荚只能随柳絮,等闲撩乱走空园。yú jiá zhǐ néng suí liǔ xù,děng xián liāo luàn zǒu kōng yuán。

过鸿沟

韩愈

龙疲虎困割川原,亿万苍生性命存。lóng pí hǔ kùn gē chuān yuán,yì wàn cāng shēng xìng mìng cún。
谁劝君王回马首,真成一掷赌乾坤。shuí quàn jūn wáng huí mǎ shǒu,zhēn chéng yī zhì dǔ qián kūn。

送张侍郎

韩愈

司徒东镇驰书谒,丞相西来走马迎。sī tú dōng zhèn chí shū yè,chéng xiāng xī lái zǒu mǎ yíng。
两府元臣今转密,一方逋寇不难平。liǎng fǔ yuán chén jīn zhuǎn mì,yī fāng bū kòu bù nán píng。

赠刑部马侍郎

韩愈

红旗照海压南荒,徵入中台作侍郎。hóng qí zhào hǎi yā nán huāng,zhēng rù zhōng tái zuò shì láng。
暂从相公平小寇,便归天阙致时康。zàn cóng xiāng gōng píng xiǎo kòu,biàn guī tiān quē zhì shí kāng。