古诗词

送侯参谋赴河中幕

韩愈

忆昔初及第,各以少年称。yì xī chū jí dì,gè yǐ shǎo nián chēng。
君颐始生须,我齿清如冰。jūn yí shǐ shēng xū,wǒ chǐ qīng rú bīng。
尔时心气壮,百事谓己能。ěr shí xīn qì zhuàng,bǎi shì wèi jǐ néng。
一别讵几何,忽如隔晨兴。yī bié jù jǐ hé,hū rú gé chén xīng。
我齿豁可鄙,君颜老可憎。wǒ chǐ huō kě bǐ,jūn yán lǎo kě zēng。
相逢风尘中,相视迭嗟矜。xiāng féng fēng chén zhōng,xiāng shì dié jiē jīn。
幸同学省官,末路再得朋。xìng tóng xué shěng guān,mò lù zài dé péng。
东司绝教授,游宴以为恒。dōng sī jué jiào shòu,yóu yàn yǐ wèi héng。
秋渔荫密树,夜博然明灯。qiū yú yīn mì shù,yè bó rán míng dēng。
雪径抵樵叟,风廊折谈僧。xuě jìng dǐ qiáo sǒu,fēng láng zhé tán sēng。
陆浑桃花间,有汤沸如烝。lù hún táo huā jiān,yǒu tāng fèi rú zhēng。
三月嵩少步,踯躅红千层。sān yuè sōng shǎo bù,zhí zhú hóng qiān céng。
洲沙厌晚坐,岭壁穷晨升。zhōu shā yàn wǎn zuò,lǐng bì qióng chén shēng。
沈冥不计日,为乐不可胜。shěn míng bù jì rì,wèi lè bù kě shèng。
迁满一已异,乖离坐难凭。qiān mǎn yī yǐ yì,guāi lí zuò nán píng。
行行事结束,人马何蹻腾。xíng xíng shì jié shù,rén mǎ hé juē téng。
感激生胆勇,从军岂尝曾。gǎn jī shēng dǎn yǒng,cóng jūn qǐ cháng céng。
洸洸司徒公,天子爪与肱。guāng guāng sī tú gōng,tiān zi zhǎo yǔ gōng。
提师十万馀,四海钦风棱。tí shī shí wàn yú,sì hǎi qīn fēng léng。
河北兵未进,蔡州师新薨。hé běi bīng wèi jìn,cài zhōu shī xīn hōng。
曷不请扫除,活彼黎与烝。hé bù qǐng sǎo chú,huó bǐ lí yǔ zhēng。
鄙夫诚怯弱,受恩愧徒弘。bǐ fū chéng qiè ruò,shòu ēn kuì tú hóng。
犹思脱儒冠,弃死取先登。yóu sī tuō rú guān,qì sǐ qǔ xiān dēng。
又欲面言事,上书求诏徵。yòu yù miàn yán shì,shàng shū qiú zhào zhēng。
侵官固非是,妄作谴可惩。qīn guān gù fēi shì,wàng zuò qiǎn kě chéng。
惟当待责免,耕斸归沟塍。wéi dāng dài zé miǎn,gēng zhǔ guī gōu chéng。
今君得所附,势若脱鞲鹰。jīn jūn dé suǒ fù,shì ruò tuō gōu yīng。
檄笔无与让,幕谋职其膺。xí bǐ wú yǔ ràng,mù móu zhí qí yīng。
收绩开史牒,翰飞逐溟鹏。shōu jì kāi shǐ dié,hàn fēi zhú míng péng。
男儿贵立事,流景不可乘。nán ér guì lì shì,liú jǐng bù kě chéng。
岁老阴沴作,云颓雪翻崩。suì lǎo yīn lì zuò,yún tuí xuě fān bēng。
别袖拂洛水,征车转崤陵。bié xiù fú luò shuǐ,zhēng chē zhuǎn xiáo líng。
勤勤酒不进,勉勉恨已仍。qín qín jiǔ bù jìn,miǎn miǎn hèn yǐ réng。
送君出门归,愁肠若牵绳。sòng jūn chū mén guī,chóu cháng ruò qiān shéng。
默坐念语笑,痴如遇寒蝇。mò zuò niàn yǔ xiào,chī rú yù hán yíng。
策马谁可适,晤言谁为应。cè mǎ shuí kě shì,wù yán shuí wèi yīng。
席尘惜不扫,残尊对空凝。xí chén xī bù sǎo,cán zūn duì kōng níng。
信知后会时,日月屡环絙。xìn zhī hòu huì shí,rì yuè lǚ huán huán。
生期理行役,欢绪绝难承。shēng qī lǐ xíng yì,huān xù jué nán chéng。
寄书惟在频,无吝简与缯。jì shū wéi zài pín,wú lìn jiǎn yǔ zēng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

晚次宣溪辱韵州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章

韩愈

兼金那足比清文,百首相随愧使君。jiān jīn nà zú bǐ qīng wén,bǎi shǒu xiāng suí kuì shǐ jūn。
俱是岭南巡管内,莫欺荒僻断知闻。jù shì lǐng nán xún guǎn nèi,mò qī huāng pì duàn zhī wén。

题秀禅师房

韩愈

桥夹水松行百步,竹床莞席到僧家。qiáo jiā shuǐ sōng xíng bǎi bù,zhú chuáng guǎn xí dào sēng jiā。
暂拳一手支头卧,还把鱼竿下钓沙。zàn quán yī shǒu zhī tóu wò,hái bǎ yú gān xià diào shā。

将至

韩愈

曲江山水闻来久,恐不知名访倍难。qū jiāng shān shuǐ wén lái jiǔ,kǒng bù zhī míng fǎng bèi nán。
愿借图经将入界,每逢佳处便开看。yuàn jiè tú jīng jiāng rù jiè,měi féng jiā chù biàn kāi kàn。

过始兴江口感怀

韩愈

忆作儿童随伯氏,南来今只一身存。yì zuò ér tóng suí bó shì,nán lái jīn zhǐ yī shēn cún。
目前百口还相逐,旧事无人可共论。mù qián bǎi kǒu hái xiāng zhú,jiù shì wú rén kě gòng lùn。

韩愈

中郎有女能传业,伯道无儿可保家。zhōng láng yǒu nǚ néng chuán yè,bó dào wú ér kě bǎo jiā。
偶到匡山曾住处,几行衰泪落烟霞。ǒu dào kuāng shān céng zhù chù,jǐ xíng shuāi lèi luò yān xiá。

题广昌馆

韩愈

白水龙飞已几春,偶逢遗迹问耕人。bái shuǐ lóng fēi yǐ jǐ chūn,ǒu féng yí jì wèn gēng rén。
丘坟发掘当官路,何处南阳有近亲。qiū fén fā jué dāng guān lù,hé chù nán yáng yǒu jìn qīn。

寄随州周员外

韩愈

陆孟丘杨久作尘,同时存者更谁人。lù mèng qiū yáng jiǔ zuò chén,tóng shí cún zhě gèng shuí rén。
金丹别后知传得,乞取刀圭救病身。jīn dān bié hòu zhī chuán dé,qǐ qǔ dāo guī jiù bìng shēn。

早春与张十八博士籍游杨尚书林亭寄第三阁老兼呈白冯二阁老

韩愈

墙下春渠入禁沟,渠冰初破满渠浮。qiáng xià chūn qú rù jìn gōu,qú bīng chū pò mǎn qú fú。
凤池近日长先暖,流到池时更不流。fèng chí jìn rì zhǎng xiān nuǎn,liú dào chí shí gèng bù liú。

夕次寿阳驿题吴郎中诗后

韩愈

风光欲动别长安,春半城边特地寒。fēng guāng yù dòng bié zhǎng ān,chūn bàn chéng biān tè dì hán。
不见园花兼巷柳,马头惟有月团团。bù jiàn yuán huā jiān xiàng liǔ,mǎ tóu wéi yǒu yuè tuán tuán。

镇州初归

韩愈

别来杨柳街头树,摆弄春风只欲飞。bié lái yáng liǔ jiē tóu shù,bǎi nòng chūn fēng zhǐ yù fēi。
还有小园桃李在,留花不发待郎归。hái yǒu xiǎo yuán táo lǐ zài,liú huā bù fā dài láng guī。

同水部张员外籍曲江春游寄白二十二舍人

韩愈

漠漠轻阴晚自开,青天白日映楼台。mò mò qīng yīn wǎn zì kāi,qīng tiān bái rì yìng lóu tái。
曲江水满花千树,有底忙时不肯来。qū jiāng shuǐ mǎn huā qiān shù,yǒu dǐ máng shí bù kěn lái。

早春呈水部张十八员外二首(其二)

韩愈

莫道官忙身老大,即无年少逐春心。mò dào guān máng shēn lǎo dà,jí wú nián shǎo zhú chūn xīn。
凭君先到江头看,柳色如今深未深。píng jūn xiān dào jiāng tóu kàn,liǔ sè rú jīn shēn wèi shēn。

奉使镇州行次承天行营奉酬裴司空

韩愈

窜逐三年海上归,逢公复此著征衣。cuàn zhú sān nián hǎi shàng guī,féng gōng fù cǐ zhù zhēng yī。
旋吟佳句还鞭马,恨不身先去鸟飞。xuán yín jiā jù hái biān mǎ,hèn bù shēn xiān qù niǎo fēi。

镇州路上谨酬裴司空相公重见寄

韩愈

衔命山东抚乱师,日驰三百自嫌迟。xián mìng shān dōng fǔ luàn shī,rì chí sān bǎi zì xián chí。
风霜满面无人识,何处如今更有诗。fēng shuāng mǎn miàn wú rén shí,hé chù rú jīn gèng yǒu shī。

奉和李相公题萧家林亭

韩愈

山公自是林园主,叹惜前贤造作时。shān gōng zì shì lín yuán zhǔ,tàn xī qián xián zào zuò shí。
岩洞幽深门尽锁,不因丞相几人知。yán dòng yōu shēn mén jǐn suǒ,bù yīn chéng xiāng jǐ rén zhī。