古诗词

燕河南府秀才得生字

韩愈

吾皇绍祖烈,天下再太平。wú huáng shào zǔ liè,tiān xià zài tài píng。
诏下诸郡国,岁贡乡曲英。zhào xià zhū jùn guó,suì gòng xiāng qū yīng。
元和五年冬,房公尹东京。yuán hé wǔ nián dōng,fáng gōng yǐn dōng jīng。
功曹上言公,是月当登名。gōng cáo shàng yán gōng,shì yuè dāng dēng míng。
乃选二十县,试官得鸿生。nǎi xuǎn èr shí xiàn,shì guān dé hóng shēng。
群儒负己材,相贺简择精。qún rú fù jǐ cái,xiāng hè jiǎn zé jīng。
怒起簸羽翮,引吭吐铿轰。nù qǐ bǒ yǔ hé,yǐn kēng tǔ kēng hōng。
此都自周公,文章继名声。cǐ dōu zì zhōu gōng,wén zhāng jì míng shēng。
自非绝殊尤,难使耳目惊。zì fēi jué shū yóu,nán shǐ ěr mù jīng。
今者遭震薄,不能出声鸣。jīn zhě zāo zhèn báo,bù néng chū shēng míng。
鄙夫忝县尹,愧慄难为情。bǐ fū tiǎn xiàn yǐn,kuì lì nán wèi qíng。
惟求文章写,不敢妒与争。wéi qiú wén zhāng xiě,bù gǎn dù yǔ zhēng。
还家敕妻儿,具此煎炰烹。hái jiā chì qī ér,jù cǐ jiān páo pēng。
柿红蒲萄紫,肴果相扶檠。shì hóng pú táo zǐ,yáo guǒ xiāng fú qíng。
芳荼出蜀门,好酒浓且清。fāng tú chū shǔ mén,hǎo jiǔ nóng qiě qīng。
何能充欢燕,庶以露厥诚。hé néng chōng huān yàn,shù yǐ lù jué chéng。
昨闻诏书下,权公作邦桢。zuó wén zhào shū xià,quán gōng zuò bāng zhēn。
文人得其职,文道当大行。wén rén dé qí zhí,wén dào dāng dà xíng。
阴风搅短日,冷雨涩不晴。yīn fēng jiǎo duǎn rì,lěng yǔ sè bù qíng。
勉哉戒徒驭,家国迟子荣。miǎn zāi jiè tú yù,jiā guó chí zi róng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

送李员外院长分司东都

韩愈

去年秋露下,羁旅逐东征。qù nián qiū lù xià,jī lǚ zhú dōng zhēng。
今岁春光动,驱驰别上京。jīn suì chūn guāng dòng,qū chí bié shàng jīng。
饮中相顾色,送后独归情。yǐn zhōng xiāng gù sè,sòng hòu dú guī qíng。
两地无千里,因风数寄声。liǎng dì wú qiān lǐ,yīn fēng shù jì shēng。

独钓

韩愈

侯家林馆胜,偶入得垂竿。hóu jiā lín guǎn shèng,ǒu rù dé chuí gān。
曲树行藤角,平池散芡盘。qū shù xíng téng jiǎo,píng chí sàn qiàn pán。
羽沈知食驶,缗细觉牵难。yǔ shěn zhī shí shǐ,mín xì jué qiān nán。
聊取夸儿女,榆条系从鞍。liáo qǔ kuā ér nǚ,yú tiáo xì cóng ān。

独钓

韩愈

一径向池斜,池塘野草花。yī jìng xiàng chí xié,chí táng yě cǎo huā。
雨多添柳耳,水长减蒲芽。yǔ duō tiān liǔ ěr,shuǐ zhǎng jiǎn pú yá。
坐厌亲刑柄,偷来傍钓车。zuò yàn qīn xíng bǐng,tōu lái bàng diào chē。
太平公事少,吏隐讵相赊。tài píng gōng shì shǎo,lì yǐn jù xiāng shē。

独钓

韩愈

独往南塘上,秋晨景气醒。dú wǎng nán táng shàng,qiū chén jǐng qì xǐng。
露排四岸草,风约半池萍。lù pái sì àn cǎo,fēng yuē bàn chí píng。
鸟下见人寂,鱼来闻饵馨。niǎo xià jiàn rén jì,yú lái wén ěr xīn。
所嗟无可召,不得倒吾瓶。suǒ jiē wú kě zhào,bù dé dào wú píng。

独钓

韩愈

秋半百物变,溪鱼去不来。qiū bàn bǎi wù biàn,xī yú qù bù lái。
风能坼芡觜,露亦染梨腮。fēng néng chè qiàn zī,lù yì rǎn lí sāi。
远岫重叠出,寒花散乱开。yuǎn xiù zhòng dié chū,hán huā sàn luàn kāi。
所期终莫至,日暮与谁回。suǒ qī zhōng mò zhì,rì mù yǔ shuí huí。

枯树

韩愈

老树无枝叶,风霜不复侵。lǎo shù wú zhī yè,fēng shuāng bù fù qīn。
腹穿人可过,皮剥蚁还寻。fù chuān rén kě guò,pí bō yǐ hái xún。
寄托惟朝菌,依投绝暮禽。jì tuō wéi cháo jūn,yī tóu jué mù qín。
犹堪持改火,未肯但空心。yóu kān chí gǎi huǒ,wèi kěn dàn kōng xīn。

咏灯花同侯十一

韩愈

今夕知何夕,花然锦帐中。jīn xī zhī hé xī,huā rán jǐn zhàng zhōng。
自能当雪暖,那肯待春红。zì néng dāng xuě nuǎn,nà kěn dài chūn hóng。
黄里排金粟,钗头缀玉虫。huáng lǐ pái jīn sù,chāi tóu zhuì yù chóng。
更烦将喜事,来报主人公。gèng fán jiāng xǐ shì,lái bào zhǔ rén gōng。

次邓州界

韩愈

潮阳南去倍长沙,恋阙那堪又忆家。cháo yáng nán qù bèi zhǎng shā,liàn quē nà kān yòu yì jiā。
心讶愁来惟贮火,眼知别后自添花。xīn yà chóu lái wéi zhù huǒ,yǎn zhī bié hòu zì tiān huā。
商颜暮雪逢人少,邓鄙春泥见驿赊。shāng yán mù xuě féng rén shǎo,dèng bǐ chūn ní jiàn yì shē。
早晚王师收海岳,普将雷雨发萌芽。zǎo wǎn wáng shī shōu hǎi yuè,pǔ jiāng léi yǔ fā méng yá。

韶州留别张端公使君

韩愈

来往再逢梅柳新,别离一醉绮罗春。lái wǎng zài féng méi liǔ xīn,bié lí yī zuì qǐ luó chūn。
久钦江总文才妙,自叹虞翻骨相屯。jiǔ qīn jiāng zǒng wén cái miào,zì tàn yú fān gǔ xiāng tún。
鸣笛急吹争落日,清歌缓送款行人。míng dí jí chuī zhēng luò rì,qīng gē huǎn sòng kuǎn xíng rén。
已知奏课当徵拜,那复淹留咏白蘋。yǐ zhī zòu kè dāng zhēng bài,nà fù yān liú yǒng bái píng。

从潮州量移袁州张韶州端公以诗相贺因酬之

韩愈

明时远逐事何如,遇赦移官罪未除。míng shí yuǎn zhú shì hé rú,yù shè yí guān zuì wèi chú。
北望讵令随塞雁,南迁才免葬江鱼。běi wàng jù lìng suí sāi yàn,nán qiān cái miǎn zàng jiāng yú。
将经贵郡烦留客,先惠高文谢起予。jiāng jīng guì jùn fán liú kè,xiān huì gāo wén xiè qǐ yǔ。
暂欲系船韶石下,上宾虞舜整冠裾。zàn yù xì chuán sháo shí xià,shàng bīn yú shùn zhěng guān jū。

酒中留上襄阳李相公

韩愈

浊水污泥清路尘,还曾同制掌丝纶。zhuó shuǐ wū ní qīng lù chén,hái céng tóng zhì zhǎng sī lún。
眼穿长讶双鱼断,耳热何辞数爵频。yǎn chuān zhǎng yà shuāng yú duàn,ěr rè hé cí shù jué pín。
银烛未销窗送曙,金钗半醉座添春。yín zhú wèi xiāo chuāng sòng shǔ,jīn chāi bàn zuì zuò tiān chūn。
知公不久归钧轴,应许闲官寄病身。zhī gōng bù jiǔ guī jūn zhóu,yīng xǔ xián guān jì bìng shēn。

去岁自刑部侍郎以罪贬潮州刺史乘驿赴任

韩愈

数条藤束木皮棺,草殡荒山白骨寒。shù tiáo téng shù mù pí guān,cǎo bìn huāng shān bái gǔ hán。
惊恐入心身已病,扶舁沿路众知难。jīng kǒng rù xīn shēn yǐ bìng,fú yú yán lù zhòng zhī nán。
绕坟不暇号三匝,设祭惟闻饭一盘。rào fén bù xiá hào sān zā,shè jì wéi wén fàn yī pán。
致汝无辜由我罪,百年惭痛泪阑干。zhì rǔ wú gū yóu wǒ zuì,bǎi nián cán tòng lèi lán gàn。

贺张十八秘书得裴司空马

韩愈

司空远寄养初成,毛色桃花眼镜明。sī kōng yuǎn jì yǎng chū chéng,máo sè táo huā yǎn jìng míng。
落日已曾交辔语,春风还拟并鞍行。luò rì yǐ céng jiāo pèi yǔ,chūn fēng hái nǐ bìng ān xíng。
长令奴仆知饥渴,须着贤良待性情。zhǎng lìng nú pū zhī jī kě,xū zhe xián liáng dài xìng qíng。
旦夕公归伸拜谢,免劳骑去逐双旌。dàn xī gōng guī shēn bài xiè,miǎn láo qí qù zhú shuāng jīng。

和水部张员外宣政衙赐百官樱桃诗

韩愈

汉家旧种明光殿,炎帝还书本草经。hàn jiā jiù zhǒng míng guāng diàn,yán dì hái shū běn cǎo jīng。
岂似满朝承雨露,共看传赐出青冥。qǐ shì mǎn cháo chéng yǔ lù,gòng kàn chuán cì chū qīng míng。
香随翠笼擎初到,色映银盘写未停。xiāng suí cuì lóng qíng chū dào,sè yìng yín pán xiě wèi tíng。
食罢自知无所报,空然惭汗仰皇扃。shí bà zì zhī wú suǒ bào,kōng rán cán hàn yǎng huáng jiōng。

青青水中蒲三首

韩愈

【其一】
青青水中蒲,下有一双鱼。qīng qīng shuǐ zhōng pú,xià yǒu yī shuāng yú。
君今上陇去,我在与谁居。jūn jīn shàng lǒng qù,wǒ zài yǔ shuí jū。
【其二】
青青水中蒲,长在水中居。qīng qīng shuǐ zhōng pú,zhǎng zài shuǐ zhōng jū。
寄语浮萍草,相随我不如。jì yǔ fú píng cǎo,xiāng suí wǒ bù rú。
【其三】
青青水中蒲,叶短不出水。qīng qīng shuǐ zhōng pú,yè duǎn bù chū shuǐ。
妇人不下堂,行子在万里。fù rén bù xià táng,xíng zi zài wàn lǐ。
3681234567»