古诗词

寄卢仝

韩愈

玉川先生洛城里,破屋数间而已矣。yù chuān xiān shēng luò chéng lǐ,pò wū shù jiān ér yǐ yǐ。
一奴长须不裹头,一婢赤脚老无齿。yī nú zhǎng xū bù guǒ tóu,yī bì chì jiǎo lǎo wú chǐ。
辛勤奉养十馀人,上有慈亲下妻子。xīn qín fèng yǎng shí yú rén,shàng yǒu cí qīn xià qī zi。
先生结发憎俗徒,闭门不出动一纪。xiān shēng jié fā zēng sú tú,bì mén bù chū dòng yī jì。
至今邻僧乞米送,仆忝县尹能不耻。zhì jīn lín sēng qǐ mǐ sòng,pū tiǎn xiàn yǐn néng bù chǐ。
俸钱供给公私馀,时致薄少助祭祀。fèng qián gōng gěi gōng sī yú,shí zhì báo shǎo zhù jì sì。
劝参留守谒大尹,言语才及辄掩耳。quàn cān liú shǒu yè dà yǐn,yán yǔ cái jí zhé yǎn ěr。
水北山人得名声,去年去作幕下士。shuǐ běi shān rén dé míng shēng,qù nián qù zuò mù xià shì。
水南山人又继往,鞍马仆从塞闾里。shuǐ nán shān rén yòu jì wǎng,ān mǎ pū cóng sāi lǘ lǐ。
少室山人索价高,两以谏官徵不起。shǎo shì shān rén suǒ jià gāo,liǎng yǐ jiàn guān zhēng bù qǐ。
彼皆刺口论世事,有力未免遭驱使。bǐ jiē cì kǒu lùn shì shì,yǒu lì wèi miǎn zāo qū shǐ。
先生事业不可量,惟用法律自绳己。xiān shēng shì yè bù kě liàng,wéi yòng fǎ lǜ zì shéng jǐ。
春秋三传束高阁,独抱遗经究终始。chūn qiū sān chuán shù gāo gé,dú bào yí jīng jiū zhōng shǐ。
往年弄笔嘲同异,怪辞惊众谤不已。wǎng nián nòng bǐ cháo tóng yì,guài cí jīng zhòng bàng bù yǐ。
近来自说寻坦途,犹上虚空跨绿駬。jìn lái zì shuō xún tǎn tú,yóu shàng xū kōng kuà lǜ ěr。
去年生儿名添丁,意令与国充耘耔。qù nián shēng ér míng tiān dīng,yì lìng yǔ guó chōng yún zǐ。
国家丁口连四海,岂无农夫亲耒耜。guó jiā dīng kǒu lián sì hǎi,qǐ wú nóng fū qīn lěi sì。
先生抱才终大用,宰相未许终不仕。xiān shēng bào cái zhōng dà yòng,zǎi xiāng wèi xǔ zhōng bù shì。
假如不在陈力列,立言垂范亦足恃。jiǎ rú bù zài chén lì liè,lì yán chuí fàn yì zú shì。
苗裔当蒙十世宥,岂谓贻厥无基阯。miáo yì dāng méng shí shì yòu,qǐ wèi yí jué wú jī zhǐ。
故知忠孝生天性,洁身乱伦安足拟。gù zhī zhōng xiào shēng tiān xìng,jié shēn luàn lún ān zú nǐ。
昨晚长须来下状,隔墙恶少恶难似。zuó wǎn zhǎng xū lái xià zhuàng,gé qiáng è shǎo è nán shì。
每骑屋山下窥阚,浑舍惊怕走折趾。měi qí wū shān xià kuī hǎn,hún shě jīng pà zǒu zhé zhǐ。
凭依婚媾欺官吏,不信令行能禁止。píng yī hūn gòu qī guān lì,bù xìn lìng xíng néng jìn zhǐ。
先生受屈未曾语,忽此来告良有以。xiān shēng shòu qū wèi céng yǔ,hū cǐ lái gào liáng yǒu yǐ。
嗟我身为赤县令,操权不用欲何俟。jiē wǒ shēn wèi chì xiàn lìng,cāo quán bù yòng yù hé qí。
立召贼曹呼伍伯,尽取鼠辈尸诸市。lì zhào zéi cáo hū wǔ bó,jǐn qǔ shǔ bèi shī zhū shì。
先生又遣长须来,如此处置非所喜。xiān shēng yòu qiǎn zhǎng xū lái,rú cǐ chù zhì fēi suǒ xǐ。
况又时当长养节,都邑未可猛政理。kuàng yòu shí dāng zhǎng yǎng jié,dōu yì wèi kě měng zhèng lǐ。
先生固是余所畏,度量不敢窥涯涘。xiān shēng gù shì yú suǒ wèi,dù liàng bù gǎn kuī yá sì。
放纵是谁之过欤,效尤戮仆愧前史。fàng zòng shì shuí zhī guò yú,xiào yóu lù pū kuì qián shǐ。
买羊沽酒谢不敏,偶逢明月曜桃李。mǎi yáng gū jiǔ xiè bù mǐn,ǒu féng míng yuè yào táo lǐ。
先生有意许降临,更遣长须致双鲤。xiān shēng yǒu yì xǔ jiàng lín,gèng qiǎn zhǎng xū zhì shuāng lǐ。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

东都遇春

韩愈

少年气真狂,有意与春竞。shǎo nián qì zhēn kuáng,yǒu yì yǔ chūn jìng。
行逢二三月,九州花相映。xíng féng èr sān yuè,jiǔ zhōu huā xiāng yìng。
川原晓服鲜,桃李晨妆靓。chuān yuán xiǎo fú xiān,táo lǐ chén zhuāng jìng。
荒乘不知疲,醉死岂辞病。huāng chéng bù zhī pí,zuì sǐ qǐ cí bìng。
饮啖惟所便,文章倚豪横。yǐn dàn wéi suǒ biàn,wén zhāng yǐ háo héng。
尔来曾几时,白发忽满镜。ěr lái céng jǐ shí,bái fā hū mǎn jìng。
旧游喜乖张,新辈足嘲评。jiù yóu xǐ guāi zhāng,xīn bèi zú cháo píng。
心肠一变化,羞见时节盛。xīn cháng yī biàn huà,xiū jiàn shí jié shèng。
得闲无所作,贵欲辞视听。dé xián wú suǒ zuò,guì yù cí shì tīng。
深居疑避仇,默卧如当暝。shēn jū yí bì chóu,mò wò rú dāng míng。
朝曦入牖来,鸟唤昏不醒。cháo xī rù yǒu lái,niǎo huàn hūn bù xǐng。
为生鄙计算,盐米告屡罄。wèi shēng bǐ jì suàn,yán mǐ gào lǚ qìng。
坐疲都忘起,冠侧懒复正。zuò pí dōu wàng qǐ,guān cè lǎn fù zhèng。
幸蒙东都官,获离机与阱。xìng méng dōng dōu guān,huò lí jī yǔ jǐng。
乖慵遭傲僻,渐染生弊性。guāi yōng zāo ào pì,jiàn rǎn shēng bì xìng。
既去焉能追,有来犹莫骋。jì qù yān néng zhuī,yǒu lái yóu mò chěng。
有船魏王池,往往纵孤泳。yǒu chuán wèi wáng chí,wǎng wǎng zòng gū yǒng。
水容与天色,此处皆绿净。shuǐ róng yǔ tiān sè,cǐ chù jiē lǜ jìng。
岸树共纷披,渚牙相纬经。àn shù gòng fēn pī,zhǔ yá xiāng wěi jīng。
怀归苦不果,即事取幽迸。huái guī kǔ bù guǒ,jí shì qǔ yōu bèng。
贪求匪名利,所得亦已并。tān qiú fěi míng lì,suǒ dé yì yǐ bìng。
悠悠度朝昏,落落捐季孟。yōu yōu dù cháo hūn,luò luò juān jì mèng。
群公一何贤,上戴天子圣。qún gōng yī hé xián,shàng dài tiān zi shèng。
谋谟收禹绩,四面出雄劲。móu mó shōu yǔ jì,sì miàn chū xióng jìn。
转输非不勤,稽逋有军令。zhuǎn shū fēi bù qín,jī bū yǒu jūn lìng。
在庭百执事,奉职各祗敬。zài tíng bǎi zhí shì,fèng zhí gè zhī jìng。
我独胡为哉,坐与亿兆庆。wǒ dú hú wèi zāi,zuò yǔ yì zhào qìng。
譬如笼中鸟,仰给活性命。pì rú lóng zhōng niǎo,yǎng gěi huó xìng mìng。
为诗告友生,负愧终究竟。wèi shī gào yǒu shēng,fù kuì zhōng jiū jìng。

感春五首

韩愈

辛夷高花最先开,青天露坐始此回。xīn yí gāo huā zuì xiān kāi,qīng tiān lù zuò shǐ cǐ huí。
已呼孺人戛鸣瑟,更遣稚子传清杯。yǐ hū rú rén jiá míng sè,gèng qiǎn zhì zi chuán qīng bēi。
选壮军兴不为用,坐狂朝论无由陪。xuǎn zhuàng jūn xīng bù wèi yòng,zuò kuáng cháo lùn wú yóu péi。
如今到死得闲处,还有诗赋歌康哉。rú jīn dào sǐ dé xián chù,hái yǒu shī fù gē kāng zāi。

感春五首

韩愈

洛阳东风几时来,川波岸柳春全回。luò yáng dōng fēng jǐ shí lái,chuān bō àn liǔ chūn quán huí。
宫门一锁不复启,虽有九陌无尘埃。gōng mén yī suǒ bù fù qǐ,suī yǒu jiǔ mò wú chén āi。
策马上桥朝日出,楼阙赤白正崔嵬。cè mǎ shàng qiáo cháo rì chū,lóu quē chì bái zhèng cuī wéi。
孤吟屡阕莫与和,寸恨至短谁能裁。gū yín lǚ què mò yǔ hé,cùn hèn zhì duǎn shuí néng cái。

感春五首

韩愈

春田可耕时已催,王师北讨何当回。chūn tián kě gēng shí yǐ cuī,wáng shī běi tǎo hé dāng huí。
放车载草农事济,战马苦饥谁念哉。fàng chē zài cǎo nóng shì jì,zhàn mǎ kǔ jī shuí niàn zāi。
蔡州纳节旧将死,起居谏议联翩来。cài zhōu nà jié jiù jiāng sǐ,qǐ jū jiàn yì lián piān lái。
朝廷未省有遗策,肯不垂意瓶与罍。cháo tíng wèi shěng yǒu yí cè,kěn bù chuí yì píng yǔ léi。

感春五首

韩愈

前随杜尹拜表回,笑言溢口何欢咍。qián suí dù yǐn bài biǎo huí,xiào yán yì kǒu hé huān hāi。
孔丞别我适临汝,风骨峭峻遗尘埃。kǒng chéng bié wǒ shì lín rǔ,fēng gǔ qiào jùn yí chén āi。
音容不接祗隔夜,凶讣讵可相寻来。yīn róng bù jiē zhī gé yè,xiōng fù jù kě xiāng xún lái。
天公高居鬼神恶,欲保性命诚难哉。tiān gōng gāo jū guǐ shén è,yù bǎo xìng mìng chéng nán zāi。

感春五首

韩愈

辛夷花房忽全开,将衰正盛须频来。xīn yí huā fáng hū quán kāi,jiāng shuāi zhèng shèng xū pín lái。
清晨辉辉烛霞日,薄暮耿耿和烟埃。qīng chén huī huī zhú xiá rì,báo mù gěng gěng hé yān āi。
朝明夕暗已足叹,况乃满地成摧颓。cháo míng xī àn yǐ zú tàn,kuàng nǎi mǎn dì chéng cuī tuí。
迎繁送谢别有意,谁肯留恋少环回。yíng fán sòng xiè bié yǒu yì,shuí kěn liú liàn shǎo huán huí。

酬裴十六功曹巡府西驿涂中见寄

韩愈

相公罢论道,聿至活东人。xiāng gōng bà lùn dào,yù zhì huó dōng rén。
御史坐言事,作吏府中尘。yù shǐ zuò yán shì,zuò lì fǔ zhōng chén。
遂令河南治,今古无俦伦。suì lìng hé nán zhì,jīn gǔ wú chóu lún。
四海日富庶,道途隘蹄轮。sì hǎi rì fù shù,dào tú ài tí lún。
府西三百里,候馆同鱼鳞。fǔ xī sān bǎi lǐ,hòu guǎn tóng yú lín。
相公谓御史,劳子去自巡。xiāng gōng wèi yù shǐ,láo zi qù zì xún。
是时山水秋,光景何鲜新。shì shí shān shuǐ qiū,guāng jǐng hé xiān xīn。
哀鸿鸣清耳,宿雾褰高旻。āi hóng míng qīng ěr,sù wù qiān gāo mín。
遗我行旅诗,轩轩有风神。yí wǒ xíng lǚ shī,xuān xuān yǒu fēng shén。
譬如黄金盘,照耀荆璞真。pì rú huáng jīn pán,zhào yào jīng pú zhēn。
我来亦已幸,事贤友其仁。wǒ lái yì yǐ xìng,shì xián yǒu qí rén。
持竿洛水侧,孤坐屡穷辰。chí gān luò shuǐ cè,gū zuò lǚ qióng chén。
多才自劳苦,无用只因循。duō cái zì láo kǔ,wú yòng zhǐ yīn xún。
辞免期匪远,行行及山春。cí miǎn qī fěi yuǎn,xíng xíng jí shān chūn。

燕河南府秀才得生字

韩愈

吾皇绍祖烈,天下再太平。wú huáng shào zǔ liè,tiān xià zài tài píng。
诏下诸郡国,岁贡乡曲英。zhào xià zhū jùn guó,suì gòng xiāng qū yīng。
元和五年冬,房公尹东京。yuán hé wǔ nián dōng,fáng gōng yǐn dōng jīng。
功曹上言公,是月当登名。gōng cáo shàng yán gōng,shì yuè dāng dēng míng。
乃选二十县,试官得鸿生。nǎi xuǎn èr shí xiàn,shì guān dé hóng shēng。
群儒负己材,相贺简择精。qún rú fù jǐ cái,xiāng hè jiǎn zé jīng。
怒起簸羽翮,引吭吐铿轰。nù qǐ bǒ yǔ hé,yǐn kēng tǔ kēng hōng。
此都自周公,文章继名声。cǐ dōu zì zhōu gōng,wén zhāng jì míng shēng。
自非绝殊尤,难使耳目惊。zì fēi jué shū yóu,nán shǐ ěr mù jīng。
今者遭震薄,不能出声鸣。jīn zhě zāo zhèn báo,bù néng chū shēng míng。
鄙夫忝县尹,愧慄难为情。bǐ fū tiǎn xiàn yǐn,kuì lì nán wèi qíng。
惟求文章写,不敢妒与争。wéi qiú wén zhāng xiě,bù gǎn dù yǔ zhēng。
还家敕妻儿,具此煎炰烹。hái jiā chì qī ér,jù cǐ jiān páo pēng。
柿红蒲萄紫,肴果相扶檠。shì hóng pú táo zǐ,yáo guǒ xiāng fú qíng。
芳荼出蜀门,好酒浓且清。fāng tú chū shǔ mén,hǎo jiǔ nóng qiě qīng。
何能充欢燕,庶以露厥诚。hé néng chōng huān yàn,shù yǐ lù jué chéng。
昨闻诏书下,权公作邦桢。zuó wén zhào shū xià,quán gōng zuò bāng zhēn。
文人得其职,文道当大行。wén rén dé qí zhí,wén dào dāng dà xíng。
阴风搅短日,冷雨涩不晴。yīn fēng jiǎo duǎn rì,lěng yǔ sè bù qíng。
勉哉戒徒驭,家国迟子荣。miǎn zāi jiè tú yù,jiā guó chí zi róng。

送李翱

韩愈

广州万里途,山重江逶迤。guǎng zhōu wàn lǐ tú,shān zhòng jiāng wēi yí。
行行何时到,谁能定归期。xíng xíng hé shí dào,shuí néng dìng guī qī。
揖我出门去,颜色异恒时。yī wǒ chū mén qù,yán sè yì héng shí。
虽云有追送,足迹绝自兹。suī yún yǒu zhuī sòng,zú jì jué zì zī。
人生一世间,不自张与弛。rén shēng yī shì jiān,bù zì zhāng yǔ chí。
譬如浮江木,纵横岂自知。pì rú fú jiāng mù,zòng héng qǐ zì zhī。
宁怀别时苦,勿作别后思。níng huái bié shí kǔ,wù zuò bié hòu sī。

送石洪处士赴河阳幕得起字

韩愈

长把种树书,人云避世士。zhǎng bǎ zhǒng shù shū,rén yún bì shì shì。
忽骑将军马,自号报恩子。hū qí jiāng jūn mǎ,zì hào bào ēn zi。
风云入壮怀,泉石别幽耳。fēng yún rù zhuàng huái,quán shí bié yōu ěr。
钜鹿师欲老,常山险犹恃。jù lù shī yù lǎo,cháng shān xiǎn yóu shì。
岂惟彼相忧,固是吾徒耻。qǐ wéi bǐ xiāng yōu,gù shì wú tú chǐ。
去去事方急,酒行可以起。qù qù shì fāng jí,jiǔ xíng kě yǐ qǐ。

送湖南李正字归

韩愈

长沙入楚深,洞庭值秋晚。zhǎng shā rù chǔ shēn,dòng tíng zhí qiū wǎn。
人随鸿雁少,江共蒹葭远。rén suí hóng yàn shǎo,jiāng gòng jiān jiā yuǎn。
历历余所经,悠悠子当返。lì lì yú suǒ jīng,yōu yōu zi dāng fǎn。
孤游怀耿介,旅宿梦婉娩。gū yóu huái gěng jiè,lǚ sù mèng wǎn miǎn。
风土稍殊音,鱼虾日异饭。fēng tǔ shāo shū yīn,yú xiā rì yì fàn。
亲交俱在此,谁与同息偃。qīn jiāo jù zài cǐ,shuí yǔ tóng xī yǎn。

辛卯年雪

韩愈

元和六年春,寒气不肯归。yuán hé liù nián chūn,hán qì bù kěn guī。
河南二月末,雪花一尺围。hé nán èr yuè mò,xuě huā yī chǐ wéi。
崩腾相排拶,龙凤交横飞。bēng téng xiāng pái zā,lóng fèng jiāo héng fēi。
波涛何飘扬,天风吹幡旗。bō tāo hé piāo yáng,tiān fēng chuī fān qí。
白帝盛羽卫,鬖髿振裳衣。bái dì shèng yǔ wèi,sān suō zhèn shang yī。
白霓先启途,从以万玉妃。bái ní xiān qǐ tú,cóng yǐ wàn yù fēi。
翕翕陵厚载,哗哗弄阴机。xī xī líng hòu zài,huā huā nòng yīn jī。
生平未曾见,何暇议是非。shēng píng wèi céng jiàn,hé xiá yì shì fēi。
或云丰年祥,饱食可庶几。huò yún fēng nián xiáng,bǎo shí kě shù jǐ。
善祷吾所慕,谁言寸诚微。shàn dǎo wú suǒ mù,shuí yán cùn chéng wēi。

醉留东野

韩愈

昔年因读李白杜甫诗,长恨二人不相从。xī nián yīn dú lǐ bái dù fǔ shī,zhǎng hèn èr rén bù xiāng cóng。
吾与东野生并世,如何复蹑二子踪。wú yǔ dōng yě shēng bìng shì,rú hé fù niè èr zi zōng。
东野不得官,白首夸龙钟。dōng yě bù dé guān,bái shǒu kuā lóng zhōng。
韩子稍奸黠,自惭青蒿倚长松。hán zi shāo jiān xiá,zì cán qīng hāo yǐ zhǎng sōng。
低头拜东野,愿得终始如駏蛩。dī tóu bài dōng yě,yuàn dé zhōng shǐ rú jù qióng。
东野不回头,有如寸筳撞钜钟。dōng yě bù huí tóu,yǒu rú cùn tíng zhuàng jù zhōng。
我愿身为云,东野变为龙。wǒ yuàn shēn wèi yún,dōng yě biàn wèi lóng。
四方上下逐东野,虽有离别无由逢。sì fāng shàng xià zhú dōng yě,suī yǒu lí bié wú yóu féng。

李花二首

韩愈

平旦入西园,梨花数株若矜夸。píng dàn rù xī yuán,lí huā shù zhū ruò jīn kuā。
旁有一株李,颜色惨惨似含嗟。páng yǒu yī zhū lǐ,yán sè cǎn cǎn shì hán jiē。
问之不肯道所以,独绕百匝至日斜。wèn zhī bù kěn dào suǒ yǐ,dú rào bǎi zā zhì rì xié。
忽忆前时经此树,正见芳意初萌牙。hū yì qián shí jīng cǐ shù,zhèng jiàn fāng yì chū méng yá。
奈何趁酒不省录,不见玉枝攒霜葩。nài hé chèn jiǔ bù shěng lù,bù jiàn yù zhī zǎn shuāng pā。
泫然为汝下雨泪,无由反旆羲和车。xuàn rán wèi rǔ xià yǔ lèi,wú yóu fǎn pèi xī hé chē。
东风来吹不解颜,苍茫夜气生相遮。dōng fēng lái chuī bù jiě yán,cāng máng yè qì shēng xiāng zhē。
冰盘夏荐碧实脆,斥去不御惭其花。bīng pán xià jiàn bì shí cuì,chì qù bù yù cán qí huā。

李花二首

韩愈

当春天地争奢华,洛阳园苑尤纷拿。dāng chūn tiān dì zhēng shē huá,luò yáng yuán yuàn yóu fēn ná。
谁将平地万堆雪,剪刻作此连天花。shuí jiāng píng dì wàn duī xuě,jiǎn kè zuò cǐ lián tiān huā。
日光赤色照未好,明月暂入都交加。rì guāng chì sè zhào wèi hǎo,míng yuè zàn rù dōu jiāo jiā。
夜领张彻投卢仝,乘云共至玉皇家。yè lǐng zhāng chè tóu lú tóng,chéng yún gòng zhì yù huáng jiā。
长姬香御四罗列,缟裙练帨无等差。zhǎng jī xiāng yù sì luó liè,gǎo qún liàn shuì wú děng chà。
静濯明妆有所奉,顾我未肯置齿牙。jìng zhuó míng zhuāng yǒu suǒ fèng,gù wǒ wèi kěn zhì chǐ yá。
清寒莹骨肝胆醒,一生思虑无由邪。qīng hán yíng gǔ gān dǎn xǐng,yī shēng sī lǜ wú yóu xié。