古诗词

病中赠张十八

韩愈

中虚得暴下,避冷卧北窗。zhōng xū dé bào xià,bì lěng wò běi chuāng。
不蹋晓鼓朝,安眠听逢逢。bù tà xiǎo gǔ cháo,ān mián tīng féng féng。
籍也处闾里,抱能未施邦。jí yě chù lǘ lǐ,bào néng wèi shī bāng。
文章自娱戏,金石日击撞。wén zhāng zì yú xì,jīn shí rì jī zhuàng。
龙文百斛鼎,笔力可独扛。lóng wén bǎi hú dǐng,bǐ lì kě dú káng。
谈舌久不掉,非君亮谁双。tán shé jiǔ bù diào,fēi jūn liàng shuí shuāng。
扶几导之言,曲节初摐摐。fú jǐ dǎo zhī yán,qū jié chū chuāng chuāng。
半途喜开凿,派别失大江。bàn tú xǐ kāi záo,pài bié shī dà jiāng。
吾欲盈其气,不令见麾幢。wú yù yíng qí qì,bù lìng jiàn huī chuáng。
牛羊满田野,解旆束空杠。niú yáng mǎn tián yě,jiě pèi shù kōng gāng。
倾尊与斟酌,四壁堆罂缸。qīng zūn yǔ zhēn zhuó,sì bì duī yīng gāng。
玄帷隔雪风,照炉钉明釭。xuán wéi gé xuě fēng,zhào lú dīng míng gāng。
夜阑纵捭阖,哆口疏眉厖。yè lán zòng bǎi hé,duō kǒu shū méi páng。
势侔高阳翁,坐约齐横降。shì móu gāo yáng wēng,zuò yuē qí héng jiàng。
连日挟所有,形躯顿膀肛。lián rì xié suǒ yǒu,xíng qū dùn bǎng gāng。
将归乃徐谓,子言得无哤。jiāng guī nǎi xú wèi,zi yán dé wú máng。
回军与角逐,斫树收穷庞。huí jūn yǔ jiǎo zhú,zhuó shù shōu qióng páng。
雌声吐款要,酒壶缀羊腔。cí shēng tǔ kuǎn yào,jiǔ hú zhuì yáng qiāng。
君乃昆仑渠,籍乃岭头泷。jūn nǎi kūn lún qú,jí nǎi lǐng tóu lóng。
譬如蚁蛭微,讵可陵崆㟅。pì rú yǐ zhì wēi,jù kě líng kōng yáng。
幸愿终赐之,斩拔蘖与桩。xìng yuàn zhōng cì zhī,zhǎn bá niè yǔ zhuāng。
从此识归处,东流水淙淙。cóng cǐ shí guī chù,dōng liú shuǐ cóng cóng。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

奉和虢州刘给事使君

韩愈

湖上新亭好,公来日出初。hú shàng xīn tíng hǎo,gōng lái rì chū chū。
水文浮枕簟,瓦影荫龟鱼。shuǐ wén fú zhěn diàn,wǎ yǐng yīn guī yú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

汩汩几时休,从春复到秋。gǔ gǔ jǐ shí xiū,cóng chūn fù dào qiū。
只言池未满,池满强交流。zhǐ yán chí wèi mǎn,chí mǎn qiáng jiāo liú。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

竹洞何年有,公初斫竹开。zhú dòng hé nián yǒu,gōng chū zhuó zhú kāi。
洞门无锁钥,俗客不曾来。dòng mén wú suǒ yào,sú kè bù céng lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

南馆城阴阔,东湖水气多。nán guǎn chéng yīn kuò,dōng hú shuǐ qì duō。
直须台上看,始奈月明何。zhí xū tái shàng kàn,shǐ nài yuè míng hé。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

自有人知处,那无步往踪。zì yǒu rén zhī chù,nà wú bù wǎng zōng。
莫教安四壁,面面看芙蓉。mò jiào ān sì bì,miàn miàn kàn fú róng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蔼蔼溪流慢,梢梢岸筱长。ǎi ǎi xī liú màn,shāo shāo àn xiǎo zhǎng。
穿沙碧簳净,落水紫苞香。chuān shā bì gǎn jìng,luò shuǐ zǐ bāo xiāng。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

闻说游湖棹,寻常到此回。wén shuō yóu hú zhào,xún cháng dào cǐ huí。
应留醒心处,准拟醉时来。yīng liú xǐng xīn chù,zhǔn nǐ zuì shí lái。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

蜂蝶去纷纷,香风隔岸闻。fēng dié qù fēn fēn,xiāng fēng gé àn wén。
欲知花岛处,水上觅红云。yù zhī huā dǎo chù,shuǐ shàng mì hóng yún。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳树谁人种,行行夹岸高。liǔ shù shuí rén zhǒng,xíng xíng jiā àn gāo。
莫将条系缆,著处有蝉号。mò jiāng tiáo xì lǎn,zhù chù yǒu chán hào。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

新月迎宵挂,晴云到晚留。xīn yuè yíng xiāo guà,qíng yún dào wǎn liú。
为遮西望眼,终是懒回头。wèi zhē xī wàng yǎn,zhōng shì lǎn huí tóu。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

无尘从不扫,有鸟莫令弹。wú chén cóng bù sǎo,yǒu niǎo mò lìng dàn。
若要添风月,应除数百竿。ruò yào tiān fēng yuè,yīng chú shù bǎi gān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

风雨秋池上,高荷盖水繁。fēng yǔ qiū chí shàng,gāo hé gài shuǐ fán。
未谙鸣摵摵,那似卷翻翻。wèi ān míng shè shè,nà shì juǎn fān fān。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

罫布畦堪数,枝分水莫寻。guà bù qí kān shù,zhī fēn shuǐ mò xún。
鱼肥知已秀,鹤没觉初深。yú féi zhī yǐ xiù,hè méi jué chū shēn。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

柳巷还飞絮,春馀几许时。liǔ xiàng hái fēi xù,chūn yú jǐ xǔ shí。
吏人休报事,公作送春诗。lì rén xiū bào shì,gōng zuò sòng chūn shī。

奉和虢州刘给事使君

韩愈

源上花初发,公应日日来。yuán shàng huā chū fā,gōng yīng rì rì lái。
丁宁红与紫,慎莫一时开。dīng níng hóng yǔ zǐ,shèn mò yī shí kāi。
3681234567»