古诗词

送张道士

韩愈

大匠无弃材,寻尺各有施。dà jiàng wú qì cái,xún chǐ gè yǒu shī。
况当营都邑,杞梓用不疑。kuàng dāng yíng dōu yì,qǐ zǐ yòng bù yí。
张侯嵩高来,面有熊豹姿。zhāng hóu sōng gāo lái,miàn yǒu xióng bào zī。
开口论利害,剑锋白差差。kāi kǒu lùn lì hài,jiàn fēng bái chà chà。
恨无一尺捶,为国笞羌夷。hèn wú yī chǐ chuí,wèi guó chī qiāng yí。
诣阙三上书,臣非黄冠师。yì quē sān shàng shū,chén fēi huáng guān shī。
臣有胆与气,不忍死茅茨。chén yǒu dǎn yǔ qì,bù rěn sǐ máo cí。
又不媚笑语,不能伴儿嬉。yòu bù mèi xiào yǔ,bù néng bàn ér xī。
乃著道士服,众人莫臣知。nǎi zhù dào shì fú,zhòng rén mò chén zhī。
臣有平贼策,狂童不难治。chén yǒu píng zéi cè,kuáng tóng bù nán zhì。
其言简且要,陛下幸听之。qí yán jiǎn qiě yào,bì xià xìng tīng zhī。
天空日月高,下照理不遗。tiān kōng rì yuè gāo,xià zhào lǐ bù yí。
或是章奏繁,裁择未及斯。huò shì zhāng zòu fán,cái zé wèi jí sī。
宁当不俟报,归袖风披披。níng dāng bù qí bào,guī xiù fēng pī pī。
答我事不尔,吾亲属吾思。dá wǒ shì bù ěr,wú qīn shǔ wú sī。
昨宵梦倚门,手取连环持。zuó xiāo mèng yǐ mén,shǒu qǔ lián huán chí。
今日有书至,又言归何时。jīn rì yǒu shū zhì,yòu yán guī hé shí。
霜天熟柿栗,收拾不可迟。shuāng tiān shú shì lì,shōu shí bù kě chí。
岭北梁可构,寒鱼下清伊。lǐng běi liáng kě gòu,hán yú xià qīng yī。
既非公家用,且复还其私。jì fēi gōng jiā yòng,qiě fù hái qí sī。
从容进退间,无一不合宜。cóng róng jìn tuì jiān,wú yī bù hé yí。
时有利不利,虽贤欲奚为。shí yǒu lì bù lì,suī xián yù xī wèi。
但当励前操,富贵非公谁。dàn dāng lì qián cāo,fù guì fēi gōng shuí。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

奉和裴相公东征途经女几山下作

韩愈

旗穿晓日云霞杂,山倚秋空剑戟明。qí chuān xiǎo rì yún xiá zá,shān yǐ qiū kōng jiàn jǐ míng。
敢请相公平贼后,暂携诸吏上峥嵘。gǎn qǐng xiāng gōng píng zéi hòu,zàn xié zhū lì shàng zhēng róng。

郾城晚饮奉赠副使马侍郎及冯

韩愈

城上赤云呈胜气,眉间黄色见归期。chéng shàng chì yún chéng shèng qì,méi jiān huáng sè jiàn guī qī。
幕中无事惟须饮,即是连镳向阙时。mù zhōng wú shì wéi xū yǐn,jí shì lián biāo xiàng quē shí。

酬别留后侍郎

韩愈

为文无出相如右,谋帅难居郤縠先。wèi wén wú chū xiāng rú yòu,móu shuài nán jū xì hú xiān。
归去雪销溱洧动,西来旌旆拂晴天。guī qù xuě xiāo qín wěi dòng,xī lái jīng pèi fú qíng tiān。

同李二十八员外从裴相公野宿西界

韩愈

四面星辰著地明,散烧烟火宿天兵。sì miàn xīng chén zhù dì míng,sàn shāo yān huǒ sù tiān bīng。
不关破贼须归奏,自趁新年贺太平。bù guān pò zéi xū guī zòu,zì chèn xīn nián hè tài píng。

过襄城

韩愈

郾城辞罢过襄城,颍水嵩山刮眼明。yǎn chéng cí bà guò xiāng chéng,yǐng shuǐ sōng shān guā yǎn míng。
已去蔡州三百里,家人不用远来迎。yǐ qù cài zhōu sān bǎi lǐ,jiā rén bù yòng yuǎn lái yíng。

宿神龟招李二十八冯十七

韩愈

荒山野水照斜晖,啄雪寒鸦趁始飞。huāng shān yě shuǐ zhào xié huī,zhuó xuě hán yā chèn shǐ fēi。
夜宿驿亭愁不睡,幸来相就盖征衣。yè sù yì tíng chóu bù shuì,xìng lái xiāng jiù gài zhēng yī。

和李司勋过连昌宫

韩愈

夹道疏槐出老根,高甍巨桷压山原。jiā dào shū huái chū lǎo gēn,gāo méng jù jué yā shān yuán。
宫前遗老来相问,今是开元几叶孙。gōng qián yí lǎo lái xiāng wèn,jīn shì kāi yuán jǐ yè sūn。

次潼关先寄张十二阁老使君

韩愈

荆山已去华山来,日出潼关四扇开。jīng shān yǐ qù huá shān lái,rì chū tóng guān sì shàn kāi。
刺史莫辞迎候远,相公亲破蔡州回。cì shǐ mò cí yíng hòu yuǎn,xiāng gōng qīn pò cài zhōu huí。

次潼关上都统相公

韩愈

暂辞堂印执兵权,尽管诸军破贼年。zàn cí táng yìn zhí bīng quán,jǐn guǎn zhū jūn pò zéi nián。
冠盖相望催入相,待将功德格皇天。guān gài xiāng wàng cuī rù xiāng,dài jiāng gōng dé gé huáng tiān。

桃林夜贺晋公

韩愈

西来骑火照山红,夜宿桃林腊月中。xī lái qí huǒ zhào shān hóng,yè sù táo lín là yuè zhōng。
手把命圭兼相印,一时重叠赏元功。shǒu bǎ mìng guī jiān xiāng yìn,yī shí zhòng dié shǎng yuán gōng。

元日酬蔡州马十二尚书去年蔡州元日见寄之什

韩愈

元日新诗已去年,蔡州遥寄荷相怜。yuán rì xīn shī yǐ qù nián,cài zhōu yáo jì hé xiāng lián。
今朝纵有谁人领,自是三峰不敢眠。jīn cháo zòng yǒu shuí rén lǐng,zì shì sān fēng bù gǎn mián。

答道士寄树鸡

韩愈

软湿青黄状可猜,欲烹还唤木盘回。ruǎn shī qīng huáng zhuàng kě cāi,yù pēng hái huàn mù pán huí。
烦君自入华阳洞,直割乖龙左耳来。fán jūn zì rù huá yáng dòng,zhí gē guāi lóng zuǒ ěr lái。

武关西逢配流吐蕃

韩愈

嗟尔戎人莫惨然,湖南地近保生全。jiē ěr róng rén mò cǎn rán,hú nán dì jìn bǎo shēng quán。
我今罪重无归望,直去长安路八千。wǒ jīn zuì zhòng wú guī wàng,zhí qù zhǎng ān lù bā qiān。

题临泷寺

韩愈

不觉离家已五千,仍将衰病入泷船。bù jué lí jiā yǐ wǔ qiān,réng jiāng shuāi bìng rù lóng chuán。
潮阳未到吾能说,海气昏昏水拍天。cháo yáng wèi dào wú néng shuō,hǎi qì hūn hūn shuǐ pāi tiān。

晚次宣溪辱韵州张端公使君惠书叙别酬以绝句二章

韩愈

韶州南去接宣溪,云水苍茫日向西。sháo zhōu nán qù jiē xuān xī,yún shuǐ cāng máng rì xiàng xī。
客泪数行先自落,鹧鸪休傍耳边啼。kè lèi shù xíng xiān zì luò,zhè gū xiū bàng ěr biān tí。