古诗词

纳凉联句

韩愈

递啸取遥风,微微近秋朔。dì xiào qǔ yáo fēng,wēi wēi jìn qiū shuò。
金柔气尚低,火老候愈浊。jīn róu qì shàng dī,huǒ lǎo hòu yù zhuó。
熙熙炎光流,竦竦高云擢。xī xī yán guāng liú,sǒng sǒng gāo yún zhuó。
闪红惊蚴虬,凝赤耸山岳。shǎn hóng jīng yòu qiú,níng chì sǒng shān yuè。
目林恐焚烧,耳井忆瀺灂。mù lín kǒng fén shāo,ěr jǐng yì chán zhuó。
仰惧失交泰,非时结冰雹。yǎng jù shī jiāo tài,fēi shí jié bīng báo。
化邓渴且多,奔河诚已悫。huà dèng kě qiě duō,bēn hé chéng yǐ què。
暍道者谁子,叩商者何乐。yē dào zhě shuí zi,kòu shāng zhě hé lè。
洗矣得滂沱,感然鸣鸑鷟。xǐ yǐ dé pāng tuó,gǎn rán míng yuè zhuó。
嘉愿苟未从,前心空缅邈。jiā yuàn gǒu wèi cóng,qián xīn kōng miǎn miǎo。
清砌千回坐,冷环再三握。qīng qì qiān huí zuò,lěng huán zài sān wò。
烦怀却星星,高意还卓卓。fán huái què xīng xīng,gāo yì hái zhuó zhuó。
龙沈剧煮鳞,牛喘甚焚角。lóng shěn jù zhǔ lín,niú chuǎn shén fén jiǎo。
蝉烦鸣转喝,乌噪饥不啄。chán fán míng zhuǎn hē,wū zào jī bù zhuó。
昼蝇食案繁,宵蚋肌血渥。zhòu yíng shí àn fán,xiāo ruì jī xuè wò。
单絺厌已褫,长箑倦还捉。dān chī yàn yǐ chǐ,zhǎng shà juàn hái zhuō。
幸兹得佳朋,于此荫华桷。xìng zī dé jiā péng,yú cǐ yīn huá jué。
青荧文簟施,淡澉甘瓜濯。qīng yíng wén diàn shī,dàn gǎn gān guā zhuó。
大壁旷凝净,古画奇驳荦。dà bì kuàng níng jìng,gǔ huà qí bó luò。
凄如羾寒门,皓若攒玉璞。qī rú gòng hán mén,hào ruò zǎn yù pú。
扫宽延鲜飙,汲冷渍香穱。sǎo kuān yán xiān biāo,jí lěng zì xiāng zhuō。
篚实摘林珍,盘殽馈禽㲉。fěi shí zhāi lín zhēn,pán xiáo kuì qín què。
空堂喜淹留,贫馔羞龌龊。kōng táng xǐ yān liú,pín zhuàn xiū wò chuò。
殷勤相劝勉,左右加砻斫。yīn qín xiāng quàn miǎn,zuǒ yòu jiā lóng zhuó。
贾勇发霜硎,争前曜冰槊。jiǎ yǒng fā shuāng xíng,zhēng qián yào bīng shuò。
微然草根响,先被诗情觉。wēi rán cǎo gēn xiǎng,xiān bèi shī qíng jué。
感衰悲旧改,工异逞新貌。gǎn shuāi bēi jiù gǎi,gōng yì chěng xīn mào。
谁言摈朋老,犹自将心学。shuí yán bìn péng lǎo,yóu zì jiāng xīn xué。
危檐不敢凭,朽机惧倾扑。wēi yán bù gǎn píng,xiǔ jī jù qīng pū。
青云路难近,黄鹤足仍鋜。qīng yún lù nán jìn,huáng hè zú réng zhuó。
未能饮渊泉,立滞叫芳药。wèi néng yǐn yuān quán,lì zhì jiào fāng yào。
与子昔睽离,嗟余苦屯剥。yǔ zi xī kuí lí,jiē yú kǔ tún bō。
直道败邪径,拙谋伤巧诼。zhí dào bài xié jìng,zhuō móu shāng qiǎo zhuó。
炎湖度氛氲,热石行荦硞。yán hú dù fēn yūn,rè shí xíng luò què。
痟肌夏尤甚,疟渴秋更数。xiāo jī xià yóu shén,nüè kě qiū gèng shù。
君颜不可觌,君手无由搦。jūn yán bù kě dí,jūn shǒu wú yóu nuò。
今来沐新恩,庶见返鸿朴。jīn lái mù xīn ēn,shù jiàn fǎn hóng pǔ。
儒庠恣游息,圣籍饱商榷。rú xiáng zì yóu xī,shèng jí bǎo shāng què。
危行无低徊,正言免咿喔。wēi xíng wú dī huái,zhèng yán miǎn yī ō。
车马获同驱,酒醪欣共欶。chē mǎ huò tóng qū,jiǔ láo xīn gòng shuò。
惟忧弃菅蒯,敢望侍帷幄。wéi yōu qì jiān kuǎi,gǎn wàng shì wéi wò。
此志且何如,希君为追琢。cǐ zhì qiě hé rú,xī jūn wèi zhuī zuó。
韩愈

韩愈

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。 韩愈的作品>>

猜您喜欢

游城南十六首落花

韩愈

已分将身著地飞,那羞践踏损光晖。yǐ fēn jiāng shēn zhù dì fēi,nà xiū jiàn tà sǔn guāng huī。
无端又被春风误,吹落西家不得归。wú duān yòu bèi chūn fēng wù,chuī luò xī jiā bù dé guī。

游城南十六首楸树二首

韩愈

几岁生成为大树,一朝缠绕困长藤。jǐ suì shēng chéng wèi dà shù,yī cháo chán rào kùn zhǎng téng。
谁人与脱青罗帔,看吐高花万万层。shuí rén yǔ tuō qīng luó pèi,kàn tǔ gāo huā wàn wàn céng。

游城南十六首楸树二首

韩愈

幸自枝条能树立,可烦萝蔓作交加。xìng zì zhī tiáo néng shù lì,kě fán luó màn zuò jiāo jiā。
傍人不解寻根本,却道新花胜旧花。bàng rén bù jiě xún gēn běn,què dào xīn huā shèng jiù huā。

游城南十六首风折花枝

韩愈

浮艳侵天难就看,清香扑地只遥闻。fú yàn qīn tiān nán jiù kàn,qīng xiāng pū dì zhǐ yáo wén。
春风也是多情思,故拣繁枝折赠君。chūn fēng yě shì duō qíng sī,gù jiǎn fán zhī zhé zèng jūn。

游城南十六首赠张十八助教

韩愈

喜君眸子重清朗,携手城南历旧游。xǐ jūn móu zi zhòng qīng lǎng,xié shǒu chéng nán lì jiù yóu。
忽见孟生题竹处,相看泪落不能收。hū jiàn mèng shēng tí zhú chù,xiāng kàn lèi luò bù néng shōu。

游城南十六首晚雨

韩愈

廉纤晚雨不能晴,池岸草间蚯蚓鸣。lián xiān wǎn yǔ bù néng qíng,chí àn cǎo jiān qiū yǐn míng。
投竿跨马蹋归路,才到城门打鼓声。tóu gān kuà mǎ tà guī lù,cái dào chéng mén dǎ gǔ shēng。

游城南十六首出城

韩愈

暂出城门蹋青草,远于林下见春山。zàn chū chéng mén tà qīng cǎo,yuǎn yú lín xià jiàn chūn shān。
应须韦杜家家到,只有今朝一日闲。yīng xū wéi dù jiā jiā dào,zhǐ yǒu jīn cháo yī rì xián。

游城南十六首楸树

韩愈

青幢紫盖立童童,细雨浮烟作彩笼。qīng chuáng zǐ gài lì tóng tóng,xì yǔ fú yān zuò cǎi lóng。
不得画师来貌取,定知难见一生中。bù dé huà shī lái mào qǔ,dìng zhī nán jiàn yī shēng zhōng。

游城南十六首遣

韩愈

断送一生惟有酒,寻思百计不如闲。duàn sòng yī shēng wéi yǒu jiǔ,xún sī bǎi jì bù rú xián。
莫忧世事兼身事,须著人间比梦间。mò yōu shì shì jiān shēn shì,xū zhù rén jiān bǐ mèng jiān。

和武相公早春闻莺

韩愈

早晚飞来入锦城,谁人教解百般鸣。zǎo wǎn fēi lái rù jǐn chéng,shuí rén jiào jiě bǎi bān míng。
春风红树惊眠处,似妒歌童作艳声。chūn fēng hóng shù jīng mián chù,shì dù gē tóng zuò yàn shēng。

游太平公主山庄

韩愈

公主当年欲占春,故将台榭押城闉。gōng zhǔ dāng nián yù zhàn chūn,gù jiāng tái xiè yā chéng yīn。
欲知前面花多少,直到南山不属人。yù zhī qián miàn huā duō shǎo,zhí dào nán shān bù shǔ rén。

晚春二首(其二)

韩愈

谁收春色将归去,慢绿妖红半不存。shuí shōu chūn sè jiāng guī qù,màn lǜ yāo hóng bàn bù cún。
榆荚只能随柳絮,等闲撩乱走空园。yú jiá zhǐ néng suí liǔ xù,děng xián liāo luàn zǒu kōng yuán。

过鸿沟

韩愈

龙疲虎困割川原,亿万苍生性命存。lóng pí hǔ kùn gē chuān yuán,yì wàn cāng shēng xìng mìng cún。
谁劝君王回马首,真成一掷赌乾坤。shuí quàn jūn wáng huí mǎ shǒu,zhēn chéng yī zhì dǔ qián kūn。

送张侍郎

韩愈

司徒东镇驰书谒,丞相西来走马迎。sī tú dōng zhèn chí shū yè,chéng xiāng xī lái zǒu mǎ yíng。
两府元臣今转密,一方逋寇不难平。liǎng fǔ yuán chén jīn zhuǎn mì,yī fāng bū kòu bù nán píng。

赠刑部马侍郎

韩愈

红旗照海压南荒,徵入中台作侍郎。hóng qí zhào hǎi yā nán huāng,zhēng rù zhōng tái zuò shì láng。
暂从相公平小寇,便归天阙致时康。zàn cóng xiāng gōng píng xiǎo kòu,biàn guī tiān quē zhì shí kāng。