古诗词

寄武陵贯微上人二首

齐己

吴头东面楚西边,云接苍梧水浸天。wú tóu dōng miàn chǔ xī biān,yún jiē cāng wú shuǐ jìn tiān。
两地别离身已老,一言相合道休传。liǎng dì bié lí shēn yǐ lǎo,yī yán xiāng hé dào xiū chuán。
风骚妙欲凌春草,踪迹闲思绕岳莲。fēng sāo miào yù líng chūn cǎo,zōng jì xián sī rào yuè lián。
不是傲他名利世,吾师本在雪山巅。bù shì ào tā míng lì shì,wú shī běn zài xuě shān diān。
齐己

齐己

齐己(863年—937年)出家前俗名胡德生,晚年自号衡岳沙门,湖南长沙宁乡县祖塔乡人,唐朝晚期著名诗僧。 齐己的作品>>

猜您喜欢

宿简寂观

齐己

万壑云霞影,千年松桧声。wàn hè yún xiá yǐng,qiān nián sōng guì shēng。
如何教下士,容易信长生。rú hé jiào xià shì,róng yì xìn zhǎng shēng。
月共虚无白,香和沆?清。yuè gòng xū wú bái,xiāng hé hàng qīng。
闲寻古廊画,记得列仙名。xián xún gǔ láng huà,jì dé liè xiān míng。

遇元上人

齐己

七泽过名山,相逢黄落残。qī zé guò míng shān,xiāng féng huáng luò cán。
杉松开寺晚,泉月话心寒。shān sōng kāi sì wǎn,quán yuè huà xīn hán。
祖遍诸方礼,经曾几处看。zǔ biàn zhū fāng lǐ,jīng céng jǐ chù kàn。
应怀出家院,紫阁近长安。yīng huái chū jiā yuàn,zǐ gé jìn zhǎng ān。

早梅

齐己

万木冻欲折,孤根暖独回。wàn mù dòng yù zhé,gū gēn nuǎn dú huí。
前村深雪里,昨夜一枝开。qián cūn shēn xuě lǐ,zuó yè yī zhī kāi。
风递幽香去,禽窥素艳来。fēng dì yōu xiāng qù,qín kuī sù yàn lái。
明年如应律,先发映春台。míng nián rú yīng lǜ,xiān fā yìng chūn tái。

听泉

齐己

落石几万仞,冷声飘远空。luò shí jǐ wàn rèn,lěng shēng piāo yuǎn kōng。
高秋初雨后,半夜乱山中。gāo qiū chū yǔ hòu,bàn yè luàn shān zhōng。
只有照壁月,更无吹叶风。zhǐ yǒu zhào bì yuè,gèng wú chuī yè fēng。
几曾庐岳听,到晓与僧同。jǐ céng lú yuè tīng,dào xiǎo yǔ sēng tóng。

送孙逸人归庐山

齐己

独自担琴鹤,还归瀑布东。dú zì dān qín hè,hái guī pù bù dōng。
逍遥非俗趣,杨柳谩春风。xiāo yáo fēi sú qù,yáng liǔ mán chūn fēng。
草绕村程绿,花盘石磴红。cǎo rào cūn chéng lǜ,huā pán shí dèng hóng。
他时许相觅,五老乱云中。tā shí xǔ xiāng mì,wǔ lǎo luàn yún zhōng。

听李尊师弹琴

齐己

仙子弄瑶琴,仙山松月深。xiān zi nòng yáo qín,xiān shān sōng yuè shēn。
此声含太古,谁听到无心。cǐ shēng hán tài gǔ,shuí tīng dào wú xīn。
洒石霜千片,喷崖泉万寻。sǎ shí shuāng qiān piàn,pēn yá quán wàn xún。
何人传指法,携向海中岑。hé rén chuán zhǐ fǎ,xié xiàng hǎi zhōng cén。

寄武陵微上人

齐己

善卷台边寺,松筠绕祖堂。shàn juǎn tái biān sì,sōng yún rào zǔ táng。
秋声度风雨,晓色遍沧浪。qiū shēng dù fēng yǔ,xiǎo sè biàn cāng làng。
白石同谁坐,清吟过我狂。bái shí tóng shuí zuò,qīng yín guò wǒ kuáng。
近闻为古律,雅道更重光。jìn wén wèi gǔ lǜ,yǎ dào gèng zhòng guāng。

匡山寓居栖公

齐己

外物尽已外,闲游且自由。wài wù jǐn yǐ wài,xián yóu qiě zì yóu。
好山逢过夏,无事住经秋。hǎo shān féng guò xià,wú shì zhù jīng qiū。
树影残阳寺,茶香古石楼。shù yǐng cán yáng sì,chá xiāng gǔ shí lóu。
何时定休讲,归漱虎溪流。hé shí dìng xiū jiǎng,guī shù hǔ xī liú。

湘西道林寺陶太尉井

齐己

太尉遗孤井,寒澄七百年。tài wèi yí gū jǐng,hán chéng qī bǎi nián。
未闻陵谷变,终与姓名传。wèi wén líng gǔ biàn,zhōng yǔ xìng míng chuán。
影浸无风树,光含有月天。yǐng jìn wú fēng shù,guāng hán yǒu yuè tiān。
林僧晓来此,满汲洒金田。lín sēng xiǎo lái cǐ,mǎn jí sǎ jīn tián。

寄松江陆龟蒙处士

齐己

万卷功何用,徒称处士休。wàn juǎn gōng hé yòng,tú chēng chù shì xiū。
闲欹太湖石,醉听洞庭秋。xián yī tài hú shí,zuì tīng dòng tíng qiū。
道在谁开口,诗成自点头。dào zài shuí kāi kǒu,shī chéng zì diǎn tóu。
中间欲相访,寻便阻戈矛。zhōng jiān yù xiāng fǎng,xún biàn zǔ gē máo。

闭门

齐己

外事休关念,灰心独闭门。wài shì xiū guān niàn,huī xīn dú bì mén。
无人来问我,白日又黄昏。wú rén lái wèn wǒ,bái rì yòu huáng hūn。
灯集飞蛾影,窗销迸雪痕。dēng jí fēi é yǐng,chuāng xiāo bèng xuě hén。
中心自明了,一句祖师言。zhōng xīn zì míng le,yī jù zǔ shī yán。

看水

齐己

范蠡东浮阔,灵均北泛长。fàn lí dōng fú kuò,líng jūn běi fàn zhǎng。
谁知远烟浪,别有好思量。shuí zhī yuǎn yān làng,bié yǒu hǎo sī liàng。
故国门前急,天涯照里忙。gù guó mén qián jí,tiān yá zhào lǐ máng。
难收上楼兴,渺漫正斜阳。nán shōu shàng lóu xīng,miǎo màn zhèng xié yáng。

寄栖白上人

齐己

万国争名地,吾师独此闲。wàn guó zhēng míng dì,wú shī dú cǐ xián。
题诗招上相,看雪下南山。tí shī zhāo shàng xiāng,kàn xuě xià nán shān。
内殿承恩久,中条进表还。nèi diàn chéng ēn jiǔ,zhōng tiáo jìn biǎo hái。
常因秋贡客,少得掩禅关。cháng yīn qiū gòng kè,shǎo dé yǎn chán guān。

自题

齐己

禅外求诗妙,年来鬓已秋。chán wài qiú shī miào,nián lái bìn yǐ qiū。
未尝将一字,容易谒诸侯。wèi cháng jiāng yī zì,róng yì yè zhū hóu。
挂梦山皆远,题名石尽幽。guà mèng shān jiē yuǎn,tí míng shí jǐn yōu。
敢言梁太子,傍采碧云流。gǎn yán liáng tài zi,bàng cǎi bì yún liú。

孙支使来借诗集因有谢

齐己

冥搜从少小,随分得淳元。míng sōu cóng shǎo xiǎo,suí fēn dé chún yuán。
闻说吟僧口,多传过蜀门。wén shuō yín sēng kǒu,duō chuán guò shǔ mén。
相寻江岛上,共看夏云根。xiāng xún jiāng dǎo shàng,gòng kàn xià yún gēn。
坐落迟迟日,新题互把论。zuò luò chí chí rì,xīn tí hù bǎ lùn。