古诗词

琵琶行

白居易

浔阳江头夜送客,枫叶荻花秋瑟瑟。xún yáng jiāng tóu yè sòng kè,fēng yè dí huā qiū sè sè。
主人下马客在船,举酒欲饮无管弦。zhǔ rén xià mǎ kè zài chuán,jǔ jiǔ yù yǐn wú guǎn xián。
醉不成欢惨将别,别时茫茫江浸月。zuì bù chéng huān cǎn jiāng bié,bié shí máng máng jiāng jìn yuè。
忽闻水上琵琶声,主人忘归客不发。hū wén shuǐ shàng pí pá shēng,zhǔ rén wàng guī kè bù fā。
寻声暗问弹者谁?琵琶声停欲语迟。xún shēng àn wèn dàn zhě shuí?pí pá shēng tíng yù yǔ chí。
移船相近邀相见,添酒回灯重开宴。yí chuán xiāng jìn yāo xiāng jiàn,tiān jiǔ huí dēng zhòng kāi yàn。
千呼万唤始出来,犹抱琵琶半遮面。qiān hū wàn huàn shǐ chū lái,yóu bào pí pá bàn zhē miàn。
转轴拨弦三两声,未成曲调先有情。zhuǎn zhóu bō xián sān liǎng shēng,wèi chéng qū diào xiān yǒu qíng。
弦弦掩抑声声思,似诉平生不得志。xián xián yǎn yì shēng shēng sī,shì sù píng shēng bù dé zhì。
低眉信手续续弹,说尽心中无限事。dī méi xìn shǒu xù xù dàn,shuō jǐn xīn zhōng wú xiàn shì。
轻拢慢捻抹复挑,初为《霓裳》后《六幺》。qīng lǒng màn niǎn mǒ fù tiāo,chū wèi ní shang hòu liù yāo。
大弦嘈嘈如急雨,小弦切切如私语。dà xián cáo cáo rú jí yǔ,xiǎo xián qiè qiè rú sī yǔ。
嘈嘈切切错杂弹,大珠小珠落玉盘。cáo cáo qiè qiè cuò zá dàn,dà zhū xiǎo zhū luò yù pán。
间关莺语花底滑,幽咽泉流冰下难。jiān guān yīng yǔ huā dǐ huá,yōu yàn quán liú bīng xià nán。
冰泉冷涩弦凝绝,凝绝不通声暂歇。bīng quán lěng sè xián níng jué,níng jué bù tōng shēng zàn xiē。
别有幽愁暗恨生,此时无声胜有声。bié yǒu yōu chóu àn hèn shēng,cǐ shí wú shēng shèng yǒu shēng。
银瓶乍破水浆迸,铁骑突出刀枪鸣。yín píng zhà pò shuǐ jiāng bèng,tiě qí tū chū dāo qiāng míng。
曲终收拨当心画,四弦一声如裂帛。qū zhōng shōu bō dāng xīn huà,sì xián yī shēng rú liè bó。
东船西舫悄无言,唯见江心秋月白。dōng chuán xī fǎng qiāo wú yán,wéi jiàn jiāng xīn qiū yuè bái。
沉吟放拨插弦中,整顿衣裳起敛容。chén yín fàng bō chā xián zhōng,zhěng dùn yī shang qǐ liǎn róng。
自言本是京城女,家在虾蟆陵下住。zì yán běn shì jīng chéng nǚ,jiā zài xiā má líng xià zhù。
十三学得琵琶成,名属教坊第一部。shí sān xué dé pí pá chéng,míng shǔ jiào fāng dì yī bù。
曲罢曾教善才服,妆成每被秋娘妒。qū bà céng jiào shàn cái fú,zhuāng chéng měi bèi qiū niáng dù。
五陵年少争缠头,一曲红绡不知数。wǔ líng nián shǎo zhēng chán tóu,yī qū hóng xiāo bù zhī shù。
钿头银篦击节碎,血色罗裙翻酒污。diàn tóu yín bì jī jié suì,xuè sè luó qún fān jiǔ wū。
今年欢笑复明年,秋月春风等闲度。jīn nián huān xiào fù míng nián,qiū yuè chūn fēng děng xián dù。
弟走从军阿姨死,暮去朝来颜色故。dì zǒu cóng jūn ā yí sǐ,mù qù cháo lái yán sè gù。
门前冷落鞍马稀,老大嫁作商人妇。mén qián lěng luò ān mǎ xī,lǎo dà jià zuò shāng rén fù。
商人重利轻别离,前月浮梁买茶去。shāng rén zhòng lì qīng bié lí,qián yuè fú liáng mǎi chá qù。
去来江口守空船,绕船月明江水寒。qù lái jiāng kǒu shǒu kōng chuán,rào chuán yuè míng jiāng shuǐ hán。
夜深忽梦少年事,梦啼妆泪红阑干。yè shēn hū mèng shǎo nián shì,mèng tí zhuāng lèi hóng lán gàn。
我闻琵琶已叹息,又闻此语重唧唧。wǒ wén pí pá yǐ tàn xī,yòu wén cǐ yǔ zhòng jī jī。
同是天涯沦落人,相逢何必曾相识!tóng shì tiān yá lún luò rén,xiāng féng hé bì céng xiāng shí!
我从去年辞帝京,谪居卧病浔阳城。wǒ cóng qù nián cí dì jīng,zhé jū wò bìng xún yáng chéng。
浔阳地僻无音乐,终岁不闻丝竹声。xún yáng dì pì wú yīn lè,zhōng suì bù wén sī zhú shēng。
住近湓江地低湿,黄芦苦竹绕宅生。zhù jìn pén jiāng dì dī shī,huáng lú kǔ zhú rào zhái shēng。
其间旦暮闻何物?杜鹃啼血猿哀鸣。qí jiān dàn mù wén hé wù?dù juān tí xuè yuán āi míng。
春江花朝秋月夜,往往取酒还独倾。chūn jiāng huā cháo qiū yuè yè,wǎng wǎng qǔ jiǔ hái dú qīng。
岂无山歌与村笛,呕哑嘲哳难为听。qǐ wú shān gē yǔ cūn dí,ǒu yǎ cháo zhā nán wèi tīng。
今夜闻君琵琶语,如听仙乐耳暂明。jīn yè wén jūn pí pá yǔ,rú tīng xiān lè ěr zàn míng。
莫辞更坐弹一曲,为君翻作琵琶行。mò cí gèng zuò dàn yī qū,wèi jūn fān zuò pí pá xíng。
感我此言良久立,却坐促弦弦转急。gǎn wǒ cǐ yán liáng jiǔ lì,què zuò cù xián xián zhuǎn jí。
凄凄不似向前声,满座重闻皆掩泣。qī qī bù shì xiàng qián shēng,mǎn zuò zhòng wén jiē yǎn qì。
座中泣下谁最多?江州司马青衫湿。zuò zhōng qì xià shuí zuì duō?jiāng zhōu sī mǎ qīng shān shī。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

送萧处士游黔南

白居易

能文好饮老萧郎,身似浮云鬓似霜。néng wén hǎo yǐn lǎo xiāo láng,shēn shì fú yún bìn shì shuāng。
生计抛来诗是业,家园忘却酒为乡。shēng jì pāo lái shī shì yè,jiā yuán wàng què jiǔ wèi xiāng。
江从巴峡初成字,猿过巫阳始断肠。jiāng cóng bā xiá chū chéng zì,yuán guò wū yáng shǐ duàn cháng。
不醉黔中争去得,磨围山月正苍苍。bù zuì qián zhōng zhēng qù dé,mó wéi shān yuè zhèng cāng cāng。

寄微之

白居易

高天默默物茫茫,各有来由致损伤。gāo tiān mò mò wù máng máng,gè yǒu lái yóu zhì sǔn shāng。
鹦为能言长剪翅,龟缘难死久支床。yīng wèi néng yán zhǎng jiǎn chì,guī yuán nán sǐ jiǔ zhī chuáng。
莫嫌冷落抛闲地,犹胜炎蒸卧瘴乡。mò xián lěng luò pāo xián dì,yóu shèng yán zhēng wò zhàng xiāng。
外物竟关身底事,谩排门戟系腰章。wài wù jìng guān shēn dǐ shì,mán pái mén jǐ xì yāo zhāng。

冬至夜

白居易

老去襟怀常濩落,病来须鬓转苍浪。lǎo qù jīn huái cháng huò luò,bìng lái xū bìn zhuǎn cāng làng。
心灰不及炉中火,鬓雪多于砌下霜。xīn huī bù jí lú zhōng huǒ,bìn xuě duō yú qì xià shuāng。
三峡南宾城最远,一年冬至夜偏长。sān xiá nán bīn chéng zuì yuǎn,yī nián dōng zhì yè piān zhǎng。
今宵始觉房栊冷,坐索寒衣托孟光。jīn xiāo shǐ jué fáng lóng lěng,zuò suǒ hán yī tuō mèng guāng。

春至

白居易

若为南国春还至,争向东楼日又长。ruò wèi nán guó chūn hái zhì,zhēng xiàng dōng lóu rì yòu zhǎng。
白片落梅浮涧水,黄梢新柳出城墙。bái piàn luò méi fú jiàn shuǐ,huáng shāo xīn liǔ chū chéng qiáng。
闲拈蕉叶题诗咏,闷取藤枝引酒尝。xián niān jiāo yè tí shī yǒng,mèn qǔ téng zhī yǐn jiǔ cháng。
乐事渐无身渐老,从今始拟负风光。lè shì jiàn wú shēn jiàn lǎo,cóng jīn shǐ nǐ fù fēng guāng。

春江

白居易

炎凉昏晓苦推迁,不觉忠州已二年。yán liáng hūn xiǎo kǔ tuī qiān,bù jué zhōng zhōu yǐ èr nián。
闭阁只听朝暮鼓,上楼空望往来船。bì gé zhǐ tīng cháo mù gǔ,shàng lóu kōng wàng wǎng lái chuán。
莺声诱引来花下,草色句留坐水边。yīng shēng yòu yǐn lái huā xià,cǎo sè jù liú zuò shuǐ biān。
唯有春江看未厌,萦砂绕石渌潺湲。wéi yǒu chūn jiāng kàn wèi yàn,yíng shā rào shí lù chán yuán。

初除尚书郎脱刺史绯

白居易

亲宾相贺问何如,服色恩光尽反初。qīn bīn xiāng hè wèn hé rú,fú sè ēn guāng jǐn fǎn chū。
头白喜抛黄草峡,眼明惊拆紫泥书。tóu bái xǐ pāo huáng cǎo xiá,yǎn míng jīng chāi zǐ ní shū。
便留朱绂还铃阁,却著青袍侍玉除。biàn liú zhū fú hái líng gé,què zhù qīng páo shì yù chú。
无奈娇痴三岁女,绕腰啼哭觅金鱼。wú nài jiāo chī sān suì nǚ,rào yāo tí kū mì jīn yú。

和张十八秘书谢裴相公寄马

白居易

齿齐臕足毛头腻,秘阁张郎叱拨驹。chǐ qí biāo zú máo tóu nì,mì gé zhāng láng chì bō jū。
洗了颔花翻假锦,走时蹄汗蹋真珠。xǐ le hàn huā fān jiǎ jǐn,zǒu shí tí hàn tà zhēn zhū。
青衫乍见曾惊否,红粟难赊得饱无。qīng shān zhà jiàn céng jīng fǒu,hóng sù nán shē dé bǎo wú。
丞相寄来应有意,遣君骑去上云衢。chéng xiāng jì lái yīng yǒu yì,qiǎn jūn qí qù shàng yún qú。

答山侣

白居易

颔下髭须半是丝,光阴向后几多时。hàn xià zī xū bàn shì sī,guāng yīn xiàng hòu jǐ duō shí。
非无解挂簪缨意,未有支持伏腊资。fēi wú jiě guà zān yīng yì,wèi yǒu zhī chí fú là zī。
冒热冲寒徒自取,随行逐队欲何为。mào rè chōng hán tú zì qǔ,suí xíng zhú duì yù hé wèi。
更惭山侣频传语,五十归来道未迟。gèng cán shān lǚ pín chuán yǔ,wǔ shí guī lái dào wèi chí。

早朝思退居

白居易

霜严月苦欲明天,忽忆闲居思浩然。shuāng yán yuè kǔ yù míng tiān,hū yì xián jū sī hào rán。
自问寒灯夜半起,何如暖被日高眠。zì wèn hán dēng yè bàn qǐ,hé rú nuǎn bèi rì gāo mián。
唯惭老病披朝服,莫虑饥寒计俸钱。wéi cán lǎo bìng pī cháo fú,mò lǜ jī hán jì fèng qián。
随有随无且归去,拟求丰足是何年。suí yǒu suí wú qiě guī qù,nǐ qiú fēng zú shì hé nián。

曲江亭晚望

白居易

曲江岸北凭栏干,水面阴生日脚残。qū jiāng àn běi píng lán gàn,shuǐ miàn yīn shēng rì jiǎo cán。
尘路行多绿袍故,风亭立久白须寒。chén lù xíng duō lǜ páo gù,fēng tíng lì jiǔ bái xū hán。
诗成闇著闲心记,山好遥偷病眼看。shī chéng àn zhù xián xīn jì,shān hǎo yáo tōu bìng yǎn kàn。
不被马前提省印,何人信道是郎官。bù bèi mǎ qián tí shěng yìn,hé rén xìn dào shì láng guān。

初除主客郎中知制诰与王十一李七元九三舍人中书同宿话旧感怀

白居易

闲宵静话喜还悲,聚散穷通不自知。xián xiāo jìng huà xǐ hái bēi,jù sàn qióng tōng bù zì zhī。
已分云泥行异路,忽惊鸡鹤宿同枝。yǐ fēn yún ní xíng yì lù,hū jīng jī hè sù tóng zhī。
紫垣曹署荣华地,白发郎官老丑时。zǐ yuán cáo shǔ róng huá dì,bái fā láng guān lǎo chǒu shí。
莫怪不如君气味,此中来校十年迟。mò guài bù rú jūn qì wèi,cǐ zhōng lái xiào shí nián chí。

西省对花忆忠州东坡新花树因寄题东楼

白居易

每看阙下丹青树,不忘天边锦绣林。měi kàn quē xià dān qīng shù,bù wàng tiān biān jǐn xiù lín。
西掖垣中今日眼,南宾楼上去年心。xī yē yuán zhōng jīn rì yǎn,nán bīn lóu shàng qù nián xīn。
花含春意无分别,物感人情有浅深。huā hán chūn yì wú fēn bié,wù gǎn rén qíng yǒu qiǎn shēn。
最忆东坡红烂熳,野桃山杏水林檎。zuì yì dōng pō hóng làn màn,yě táo shān xìng shuǐ lín qín。

春忆二林寺旧游因寄朗满晦三上人

白居易

一别东林三度春,每春常似忆情亲。yī bié dōng lín sān dù chūn,měi chūn cháng shì yì qíng qīn。
头陀会里为逋客,供俸班中作老臣。tóu tuó huì lǐ wèi bū kè,gōng fèng bān zhōng zuò lǎo chén。
清净久辞香火伴,尘劳难索幻泡身。qīng jìng jiǔ cí xiāng huǒ bàn,chén láo nán suǒ huàn pào shēn。
最惭僧社题桥处,十八人名空一人。zuì cán sēng shè tí qiáo chù,shí bā rén míng kōng yī rén。

晚春重到集贤院

白居易

官曹清切非人境,风月鲜明是洞天。guān cáo qīng qiè fēi rén jìng,fēng yuè xiān míng shì dòng tiān。
满砌荆花铺紫毯,隔墙榆荚撒青钱。mǎn qì jīng huā pù zǐ tǎn,gé qiáng yú jiá sā qīng qián。
前时谪去三千里,此地辞来十四年。qián shí zhé qù sān qiān lǐ,cǐ dì cí lái shí sì nián。
虚薄至今惭旧职,院名抬举号为贤。xū báo zhì jīn cán jiù zhí,yuàn míng tái jǔ hào wèi xián。

卜居

白居易

游宦京都二十春,贫中无处可安贫。yóu huàn jīng dōu èr shí chūn,pín zhōng wú chù kě ān pín。
长羡蜗牛犹有舍,不如硕鼠解藏身。zhǎng xiàn wō niú yóu yǒu shě,bù rú shuò shǔ jiě cáng shēn。
且求容立锥头地,免似漂流木偶人。qiě qiú róng lì zhuī tóu dì,miǎn shì piāo liú mù ǒu rén。
但道吾庐心便足,敢辞湫隘与嚣尘。dàn dào wú lú xīn biàn zú,gǎn cí jiǎo ài yǔ xiāo chén。