古诗词

自到郡斋仅经旬日方专公务未及宴游偷闲走笔题二十四韵兼寄常州贾舍人湖州崔郎中仍呈吴中诸客

白居易

渭北离乡客,江南守土臣。wèi běi lí xiāng kè,jiāng nán shǒu tǔ chén。
涉途初改月,入境已经旬。shè tú chū gǎi yuè,rù jìng yǐ jīng xún。
甲郡标天下,环封极海滨。jiǎ jùn biāo tiān xià,huán fēng jí hǎi bīn。
版图十万户,兵籍五千人。bǎn tú shí wàn hù,bīng jí wǔ qiān rén。
自顾才能少,何堪宠命频。zì gù cái néng shǎo,hé kān chǒng mìng pín。
冒荣惭印绶,虚奖负丝纶。mào róng cán yìn shòu,xū jiǎng fù sī lún。
候病须通脉,防流要塞津。hòu bìng xū tōng mài,fáng liú yào sāi jīn。
救烦无若静,补拙莫如勤。jiù fán wú ruò jìng,bǔ zhuō mò rú qín。
削使科条简,摊令赋役均。xuē shǐ kē tiáo jiǎn,tān lìng fù yì jūn。
以兹为报效,安敢不躬亲。yǐ zī wèi bào xiào,ān gǎn bù gōng qīn。
襦裤提于手,韦弦佩在绅。rú kù tí yú shǒu,wéi xián pèi zài shēn。
敢辞称俗吏,且愿活疲民。gǎn cí chēng sú lì,qiě yuàn huó pí mín。
常未徵黄霸,湖犹借寇恂。cháng wèi zhēng huáng bà,hú yóu jiè kòu xún。
愧无铛脚政,徒忝犬牙邻。kuì wú dāng jiǎo zhèng,tú tiǎn quǎn yá lín。
制诰夸黄绢,诗篇占白蘋。zhì gào kuā huáng juàn,shī piān zhàn bái píng。
铜符抛不得,琼树见无因。tóng fú pāo bù dé,qióng shù jiàn wú yīn。
警寐钟传夜,催衙鼓报晨。jǐng mèi zhōng chuán yè,cuī yá gǔ bào chén。
唯知对胥吏,未暇接亲宾。wéi zhī duì xū lì,wèi xiá jiē qīn bīn。
色变云迎夏,声残鸟过春。sè biàn yún yíng xià,shēng cán niǎo guò chūn。
麦风非逐扇,梅雨异随轮。mài fēng fēi zhú shàn,méi yǔ yì suí lún。
武寺山如故,王楼月自新。wǔ sì shān rú gù,wáng lóu yuè zì xīn。
池塘闲长草,丝竹废生尘。chí táng xián zhǎng cǎo,sī zhú fèi shēng chén。
暑遣烧神酎,晴教㬠舞茵。shǔ qiǎn shāo shén zhòu,qíng jiào shài wǔ yīn。
待还公事了,亦拟乐吾身。dài hái gōng shì le,yì nǐ lè wú shēn。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

白鹭

白居易

人生四十未全衰,我为愁多白发垂。rén shēng sì shí wèi quán shuāi,wǒ wèi chóu duō bái fā chuí。
何故水边双白鹭,无愁头上亦垂丝。hé gù shuǐ biān shuāng bái lù,wú chóu tóu shàng yì chuí sī。

江上吟元八绝句

白居易

大江深处月明时,一夜吟君小律诗。dà jiāng shēn chù yuè míng shí,yī yè yín jūn xiǎo lǜ shī。
应有水仙潜出听,翻将唱作步虚词。yīng yǒu shuǐ xiān qián chū tīng,fān jiāng chàng zuò bù xū cí。

登郢州白雪楼

白居易

白雪楼中一望乡,青山蔟蔟水茫茫。bái xuě lóu zhōng yī wàng xiāng,qīng shān cù cù shuǐ máng máng。
朝来渡口逢京使,说道烟尘近洛阳。cháo lái dù kǒu féng jīng shǐ,shuō dào yān chén jìn luò yáng。

舟夜赠内

白居易

三声猿后垂乡泪,一叶舟中载病身。sān shēng yuán hòu chuí xiāng lèi,yī yè zhōu zhōng zài bìng shēn。
莫凭水窗南北望,月明月闇总愁人。mò píng shuǐ chuāng nán běi wàng,yuè míng yuè àn zǒng chóu rén。

逢旧

白居易

我梳白发添新恨,君扫青蛾减旧容。wǒ shū bái fā tiān xīn hèn,jūn sǎo qīng é jiǎn jiù róng。
应被傍人怪惆怅,少年离别老相逢。yīng bèi bàng rén guài chóu chàng,shǎo nián lí bié lǎo xiāng féng。

浦中夜泊

白居易

暗上江堤还独立,水风霜气夜棱棱。àn shàng jiāng dī hái dú lì,shuǐ fēng shuāng qì yè léng léng。
回看深浦停舟处,芦荻花中一点灯。huí kàn shēn pǔ tíng zhōu chù,lú dí huā zhōng yī diǎn dēng。

舟中读元九诗

白居易

把君诗卷灯前读,诗尽灯残天未明。bǎ jūn shī juǎn dēng qián dú,shī jǐn dēng cán tiān wèi míng。
眼痛灭灯犹闇坐,逆风吹浪打船声。yǎn tòng miè dēng yóu àn zuò,nì fēng chuī làng dǎ chuán shēng。

题李山人

白居易

厨无烟火室无妻,篱落萧条屋舍低。chú wú yān huǒ shì wú qī,lí luò xiāo tiáo wū shě dī。
每日将何疗饥渴,井华云粉一刀圭。měi rì jiāng hé liáo jī kě,jǐng huá yún fěn yī dāo guī。

读庄子

白居易

去国辞家谪异方,中心自怪少忧伤。qù guó cí jiā zhé yì fāng,zhōng xīn zì guài shǎo yōu shāng。
为寻庄子知归处,认得无何是本乡。wèi xún zhuāng zi zhī guī chù,rèn dé wú hé shì běn xiāng。

岁暮道情二首

白居易

壮日苦曾惊岁月,长年都不惜光阴。zhuàng rì kǔ céng jīng suì yuè,zhǎng nián dōu bù xī guāng yīn。
为学空门平等法,先齐老少死生心。wèi xué kōng mén píng děng fǎ,xiān qí lǎo shǎo sǐ shēng xīn。

岁暮道情二首

白居易

半故青衫半白头,雪风吹面上江楼。bàn gù qīng shān bàn bái tóu,xuě fēng chuī miàn shàng jiāng lóu。
禅功自见无人觉,合是愁时亦不愁。chán gōng zì jiàn wú rén jué,hé shì chóu shí yì bù chóu。

强酒

白居易

若不坐禅销妄想,即须行醉放狂歌。ruò bù zuò chán xiāo wàng xiǎng,jí xū xíng zuì fàng kuáng gē。
不然秋月春风夜,争那闲思往事何。bù rán qiū yuè chūn fēng yè,zhēng nà xián sī wǎng shì hé。

听崔七妓人筝

白居易

花脸云鬟坐玉楼,十三弦里一时愁。huā liǎn yún huán zuò yù lóu,shí sān xián lǐ yī shí chóu。
凭君向道休弹去,白尽江州司马头。píng jūn xiàng dào xiū dàn qù,bái jǐn jiāng zhōu sī mǎ tóu。

望江州

白居易

江回望见双华表,知是浔阳西郭门。jiāng huí wàng jiàn shuāng huá biǎo,zhī shì xún yáng xī guō mén。
犹去孤舟三四里,水烟沙雨欲黄昏。yóu qù gū zhōu sān sì lǐ,shuǐ yān shā yǔ yù huáng hūn。

宿西林寺

白居易

木落天晴山翠开,爱山骑马入山来。mù luò tiān qíng shān cuì kāi,ài shān qí mǎ rù shān lái。
心知不及柴桑令,一宿西林便却回。xīn zhī bù jí chái sāng lìng,yī sù xī lín biàn què huí。