古诗词

哭孔戡

白居易

洛阳谁不死,戡死闻长安。luò yáng shuí bù sǐ,kān sǐ wén zhǎng ān。
我是知戡者,闻之涕泫然。wǒ shì zhī kān zhě,wén zhī tì xuàn rán。
戡佐山东军,非义不可干。kān zuǒ shān dōng jūn,fēi yì bù kě gàn。
拂衣向西来,其道直如弦。fú yī xiàng xī lái,qí dào zhí rú xián。
从事得如此,人人以为难。cóng shì dé rú cǐ,rén rén yǐ wèi nán。
人言明明代,合置在朝端。rén yán míng míng dài,hé zhì zài cháo duān。
或望居谏司,有事戡必言。huò wàng jū jiàn sī,yǒu shì kān bì yán。
或望居宪府,有邪戡必弹。huò wàng jū xiàn fǔ,yǒu xié kān bì dàn。
惜哉两不谐,没齿为闲官。xī zāi liǎng bù xié,méi chǐ wèi xián guān。
竟不得一日,謇謇立君前。jìng bù dé yī rì,jiǎn jiǎn lì jūn qián。
形骸随众人,敛葬北邙山。xíng hái suí zhòng rén,liǎn zàng běi máng shān。
平生刚肠内,直气归其间。píng shēng gāng cháng nèi,zhí qì guī qí jiān。
贤者为生民,生死悬在天。xián zhě wèi shēng mín,shēng sǐ xuán zài tiān。
谓天不爱人,胡为生其贤。wèi tiān bù ài rén,hú wèi shēng qí xián。
谓天果爱民,胡为夺其年。wèi tiān guǒ ài mín,hú wèi duó qí nián。
茫茫元化中,谁执如此权。máng máng yuán huà zhōng,shuí zhí rú cǐ quán。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

旧房

白居易

远壁秋声虫络丝,入檐新影月低眉。yuǎn bì qiū shēng chóng luò sī,rù yán xīn yǐng yuè dī méi。
床帷半故帘旌断,仍是初寒欲夜时。chuáng wéi bàn gù lián jīng duàn,réng shì chū hán yù yè shí。

慈恩寺有感

白居易

自问有何惆怅事,寺门临入却迟回。zì wèn yǒu hé chóu chàng shì,sì mén lín rù què chí huí。
李家哭泣元家病,柿叶红时独自来。lǐ jiā kū qì yuán jiā bìng,shì yè hóng shí dú zì lái。

自问

白居易

黑花满眼丝满头,早衰因病病因愁。hēi huā mǎn yǎn sī mǎn tóu,zǎo shuāi yīn bìng bìng yīn chóu。
宦途气味已谙尽,五十不休何日休。huàn tú qì wèi yǐ ān jǐn,wǔ shí bù xiū hé rì xiū。

和韩侍郎题杨舍人林池见寄

白居易

渠水暗流春冻解,风吹日炙不成凝。qú shuǐ àn liú chūn dòng jiě,fēng chuī rì zhì bù chéng níng。
凤池冷暖君谙在,二月因何更有冰。fèng chí lěng nuǎn jūn ān zài,èr yuè yīn hé gèng yǒu bīng。

送冯

白居易

紫微閤底送君回,第二厅帘下不开。zǐ wēi gé dǐ sòng jūn huí,dì èr tīng lián xià bù kāi。
莫恋汉南风景好,岘山花尽早归来。mò liàn hàn nán fēng jǐng hǎo,xiàn shān huā jǐn zǎo guī lái。

酬韩侍郎张博士雨后游曲江见寄

白居易

小园新种红樱树,闲绕花行便当游。xiǎo yuán xīn zhǒng hóng yīng shù,xián rào huā xíng biàn dāng yóu。
何必更随鞍马队,冲泥蹋雨曲江头。hé bì gèng suí ān mǎ duì,chōng ní tà yǔ qū jiāng tóu。

惜小园花

白居易

晓来红萼凋零尽,但见空枝四五株。xiǎo lái hóng è diāo líng jǐn,dàn jiàn kōng zhī sì wǔ zhū。
前日狂风昨夜雨,残芳更合得存无。qián rì kuáng fēng zuó yè yǔ,cán fāng gèng hé dé cún wú。

曲江忆李十一

白居易

李君殁后共谁游,柳岸荷亭两度秋。lǐ jūn mò hòu gòng shuí yóu,liǔ àn hé tíng liǎng dù qiū。
独绕曲江行一匝,依前还立水边愁。dú rào qū jiāng xíng yī zā,yī qián hái lì shuǐ biān chóu。

青门柳

白居易

青青一树伤心色,曾入几人离恨中。qīng qīng yī shù shāng xīn sè,céng rù jǐ rén lí hèn zhōng。
为近都门多送别,长条折尽减春风。wèi jìn dōu mén duō sòng bié,zhǎng tiáo zhé jǐn jiǎn chūn fēng。

梨园弟子

白居易

白头垂泪话梨园,五十年前雨露恩。bái tóu chuí lèi huà lí yuán,wǔ shí nián qián yǔ lù ēn。
莫问华清今日事,满山红叶锁宫门。mò wèn huá qīng jīn rì shì,mǎn shān hóng yè suǒ gōng mén。

思妇眉

白居易

春风摇荡自东来,折尽樱桃绽尽梅。chūn fēng yáo dàng zì dōng lái,zhé jǐn yīng táo zhàn jǐn méi。
惟馀思妇愁眉结,无限春风吹不开。wéi yú sī fù chóu méi jié,wú xiàn chūn fēng chuī bù kāi。

秋房夜

白居易

云露青天月漏光,中庭立久却归房。yún lù qīng tiān yuè lòu guāng,zhōng tíng lì jiǔ què guī fáng。
水窗席冷未能卧,挑尽残灯秋夜长。shuǐ chuāng xí lěng wèi néng wò,tiāo jǐn cán dēng qiū yè zhǎng。

邻女

白居易

娉婷十五胜天仙,白日姮娥旱地莲。pīng tíng shí wǔ shèng tiān xiān,bái rì héng é hàn dì lián。
何处闲教鹦鹉语,碧纱窗下绣床前。hé chù xián jiào yīng wǔ yǔ,bì shā chuāng xià xiù chuáng qián。

闺妇

白居易

斜凭绣床愁不动,红绡带缓绿鬟低。xié píng xiù chuáng chóu bù dòng,hóng xiāo dài huǎn lǜ huán dī。
辽阳春尽无消息,夜合花前日又西。liáo yáng chūn jǐn wú xiāo xī,yè hé huā qián rì yòu xī。

移牡丹栽

白居易

金钱买得牡丹栽,何处辞丛别主来?jīn qián mǎi dé mǔ dān zāi,hé chù cí cóng bié zhǔ lái?
红芳堪惜还堪恨,百处移将百处开。hóng fāng kān xī hái kān hèn,bǎi chù yí jiāng bǎi chù kāi。