古诗词

和答诗十首·其二·和阳城驿

白居易

商山阳城驿,中有叹者谁。shāng shān yáng chéng yì,zhōng yǒu tàn zhě shuí。
云是元监察,江陵谪去时。yún shì yuán jiān chá,jiāng líng zhé qù shí。
忽见此驿名,良久涕欲垂。hū jiàn cǐ yì míng,liáng jiǔ tì yù chuí。
何故阳道州,名姓同于斯。hé gù yáng dào zhōu,míng xìng tóng yú sī。
怜君一寸心,宠辱誓不移。lián jūn yī cùn xīn,chǒng rǔ shì bù yí。
疾恶若巷伯,好贤如缁衣。jí è ruò xiàng bó,hǎo xián rú zī yī。
沉吟不能去,意者欲改为。chén yín bù néng qù,yì zhě yù gǎi wèi。
改为避贤驿,大署于门楣。gǎi wèi bì xián yì,dà shǔ yú mén méi。
荆人爱羊祜,户曹改为辞。jīng rén ài yáng hù,hù cáo gǎi wèi cí。
一字不忍道,况兼姓呼之。yī zì bù rěn dào,kuàng jiān xìng hū zhī。
因题八百言,言直文甚奇。yīn tí bā bǎi yán,yán zhí wén shén qí。
诗成寄与我,锵若金和丝。shī chéng jì yǔ wǒ,qiāng ruò jīn hé sī。
上言阳公行,友悌无等夷。shàng yán yáng gōng xíng,yǒu tì wú děng yí。
骨肉同衾裯,至死不相离。gǔ ròu tóng qīn chóu,zhì sǐ bù xiāng lí。
次言阳公迹,夏邑始栖迟。cì yán yáng gōng jì,xià yì shǐ qī chí。
乡人化其风,少长皆孝慈。xiāng rén huà qí fēng,shǎo zhǎng jiē xiào cí。
次言阳公道,终日对酒卮。cì yán yáng gōng dào,zhōng rì duì jiǔ zhī。
兄弟笑相顾,醉貌红怡怡。xiōng dì xiào xiāng gù,zuì mào hóng yí yí。
次言阳公节,謇謇居谏司。cì yán yáng gōng jié,jiǎn jiǎn jū jiàn sī。
誓心除国蠹,决死犯天威。shì xīn chú guó dù,jué sǐ fàn tiān wēi。
终言阳公命,左迁天一涯。zhōng yán yáng gōng mìng,zuǒ qiān tiān yī yá。
道州炎瘴地,身不得生归。dào zhōu yán zhàng dì,shēn bù dé shēng guī。
一一皆实录,事事无孑遗。yī yī jiē shí lù,shì shì wú jié yí。
凡是为善者,闻之恻然悲。fán shì wèi shàn zhě,wén zhī cè rán bēi。
道州既已矣,往者不可追。dào zhōu jì yǐ yǐ,wǎng zhě bù kě zhuī。
何世无其人,来者亦可思。hé shì wú qí rén,lái zhě yì kě sī。
愿以君子文,告彼大乐师。yuàn yǐ jūn zi wén,gào bǐ dà lè shī。
附于雅歌末,奏之白玉墀。fù yú yǎ gē mò,zòu zhī bái yù chí。
天子闻此章,教化如法施。tiān zi wén cǐ zhāng,jiào huà rú fǎ shī。
直谏从如流,佞臣恶如疵。zhí jiàn cóng rú liú,nìng chén è rú cī。
宰相闻此章,政柄端正持。zǎi xiāng wén cǐ zhāng,zhèng bǐng duān zhèng chí。
进贤不知倦,去邪勿复疑。jìn xián bù zhī juàn,qù xié wù fù yí。
宪臣闻此章,不敢怀依违。xiàn chén wén cǐ zhāng,bù gǎn huái yī wéi。
谏官闻此章,不忍纵诡随。jiàn guān wén cǐ zhāng,bù rěn zòng guǐ suí。
然后告史氏,旧史有前规。rán hòu gào shǐ shì,jiù shǐ yǒu qián guī。
若作阳公传,欲令后世知。ruò zuò yáng gōng chuán,yù lìng hòu shì zhī。
不劳叙世家,不用费文辞。bù láo xù shì jiā,bù yòng fèi wén cí。
但于国史上,全录元稹诗。dàn yú guó shǐ shàng,quán lù yuán zhěn shī。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

听夜筝有感

白居易

江州去日听筝夜,白发新生不愿闻。jiāng zhōu qù rì tīng zhēng yè,bái fā xīn shēng bù yuàn wén。
如今格是头成雪,弹到天明亦任君。rú jīn gé shì tóu chéng xuě,dàn dào tiān míng yì rèn jūn。

琵琶

白居易

弦清拨剌语铮铮,背却残灯就月明。xián qīng bō lá yǔ zhēng zhēng,bèi què cán dēng jiù yuè míng。
赖是心无惆怅事,不然争奈子弦声。lài shì xīn wú chóu chàng shì,bù rán zhēng nài zi xián shēng。

和殷协律琴思

白居易

秋水莲冠春草裙,依稀风调似文君。qiū shuǐ lián guān chūn cǎo qún,yī xī fēng diào shì wén jūn。
烦君玉指分明语,知是琴心佯不闻。fán jūn yù zhǐ fēn míng yǔ,zhī shì qín xīn yáng bù wén。

听弹湘妃怨

白居易

玉轸朱弦瑟瑟徽,吴娃徵调奏湘妃。yù zhěn zhū xián sè sè huī,wú wá zhēng diào zòu xiāng fēi。
分明曲里愁云雨,似道萧萧郎不归。fēn míng qū lǐ chóu yún yǔ,shì dào xiāo xiāo láng bù guī。

赴杭州重宿棣华驿见杨八旧诗感题一绝

白居易

往恨今愁应不殊,题诗梁下又踟蹰。wǎng hèn jīn chóu yīng bù shū,tí shī liáng xià yòu chí chú。
羡君犹梦见兄弟,我到天明睡亦无。xiàn jūn yóu mèng jiàn xiōng dì,wǒ dào tiān míng shuì yì wú。

寓言题僧

白居易

劫风火起烧荒宅,苦海波生荡破船。jié fēng huǒ qǐ shāo huāng zhái,kǔ hǎi bō shēng dàng pò chuán。
力小无因救焚溺,清凉山下且安禅。lì xiǎo wú yīn jiù fén nì,qīng liáng shān xià qiě ān chán。

内乡

白居易

日下风高野路凉,缓驱疲马闇思乡。rì xià fēng gāo yě lù liáng,huǎn qū pí mǎ àn sī xiāng。
渭村秋物应如此,枣赤梨红稻穗黄。wèi cūn qiū wù yīng rú cǐ,zǎo chì lí hóng dào suì huáng。

虚白堂

白居易

虚白堂前衙退后,更无一事到中心。xū bái táng qián yá tuì hòu,gèng wú yī shì dào zhōng xīn。
移床就日檐间卧,卧咏闲诗侧枕琴。yí chuáng jiù rì yán jiān wò,wò yǒng xián shī cè zhěn qín。

题灵隐寺红辛夷花戏酬光上人

白居易

紫粉笔含尖火燄,红胭脂染小莲花。zǐ fěn bǐ hán jiān huǒ yàn,hóng yān zhī rǎn xiǎo lián huā。
芳情乡思知多少,恼得山僧悔出家。fāng qíng xiāng sī zhī duō shǎo,nǎo dé shān sēng huǐ chū jiā。

候仙

白居易

谢安山下空携妓,柳恽洲边只赋诗。xiè ān shān xià kōng xié jì,liǔ yùn zhōu biān zhǐ fù shī。
争及湖亭今日会,嘲花咏水赠蛾眉。zhēng jí hú tíng jīn rì huì,cháo huā yǒng shuǐ zèng é méi。

送李校书趁寒食归义兴山居

白居易

大见腾腾诗酒客,不忧生计似君稀。dà jiàn téng téng shī jiǔ kè,bù yōu shēng jì shì jūn xī。
到舍将何作寒食,满船唯载树阴归。dào shě jiāng hé zuò hán shí,mǎn chuán wéi zài shù yīn guī。

独行

白居易

暗诵黄庭经在口,闲携青竹杖随身。àn sòng huáng tíng jīng zài kǒu,xián xié qīng zhú zhàng suí shēn。
晚花新笋堪为伴,独入林行不要人。wǎn huā xīn sǔn kān wèi bàn,dú rù lín xíng bù yào rén。

戏题木兰花

白居易

紫房日照胭脂拆,素艳风吹腻粉开。zǐ fáng rì zhào yān zhī chāi,sù yàn fēng chuī nì fěn kāi。
怪得独饶脂粉态,木兰曾作女郎来。guài dé dú ráo zhī fěn tài,mù lán céng zuò nǚ láng lái。

湖中自照

白居易

重重照影看容鬓,不见朱颜见白丝。zhòng zhòng zhào yǐng kàn róng bìn,bù jiàn zhū yán jiàn bái sī。
失却少年无处觅,泥他湖水欲何为。shī què shǎo nián wú chù mì,ní tā hú shuǐ yù hé wèi。

樟亭双樱树

白居易

南馆西轩两树樱,春条长足夏阴成。nán guǎn xī xuān liǎng shù yīng,chūn tiáo zhǎng zú xià yīn chéng。
素华朱实今虽尽,碧叶风来别有情。sù huá zhū shí jīn suī jǐn,bì yè fēng lái bié yǒu qíng。