古诗词

访陶公旧宅

白居易

垢尘不污玉,灵凤不啄膻。gòu chén bù wū yù,líng fèng bù zhuó shān。
呜呼陶靖节,生彼晋宋间。wū hū táo jìng jié,shēng bǐ jìn sòng jiān。
心实有所守,口终不能言。xīn shí yǒu suǒ shǒu,kǒu zhōng bù néng yán。
永惟孤竹子,拂衣首阳山。yǒng wéi gū zhú zi,fú yī shǒu yáng shān。
夷齐各一身,穷饿未为难。yí qí gè yī shēn,qióng è wèi wèi nán。
先生有五男,与之同饥寒。xiān shēng yǒu wǔ nán,yǔ zhī tóng jī hán。
肠中食不充,身上衣不完。cháng zhōng shí bù chōng,shēn shàng yī bù wán。
连徵竟不起,斯可谓真贤。lián zhēng jìng bù qǐ,sī kě wèi zhēn xián。
我生君之后,相去五百年。wǒ shēng jūn zhī hòu,xiāng qù wǔ bǎi nián。
每读五柳传,目想心拳拳。měi dú wǔ liǔ chuán,mù xiǎng xīn quán quán。
昔常咏遗风,著为十六篇。xī cháng yǒng yí fēng,zhù wèi shí liù piān。
今来访故宅,森若君在前。jīn lái fǎng gù zhái,sēn ruò jūn zài qián。
不慕尊有酒,不慕琴无弦。bù mù zūn yǒu jiǔ,bù mù qín wú xián。
慕君遗荣利,老死此丘园。mù jūn yí róng lì,lǎo sǐ cǐ qiū yuán。
柴桑古村落,栗里旧山川。chái sāng gǔ cūn luò,lì lǐ jiù shān chuān。
不见篱下菊,但馀墟中烟。bù jiàn lí xià jú,dàn yú xū zhōng yān。
子孙虽无闻,族氏犹未迁。zi sūn suī wú wén,zú shì yóu wèi qiān。
每逢姓陶人,使我心依然。měi féng xìng táo rén,shǐ wǒ xīn yī rán。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

过温尚书旧庄

白居易

白石清泉抛济口,碧幢红旆照河阳。bái shí qīng quán pāo jì kǒu,bì chuáng hóng pèi zhào hé yáng。
村人都不知时事,犹自呼为处士庄。cūn rén dōu bù zhī shí shì,yóu zì hū wèi chù shì zhuāng。

赠僧五首自远禅师

白居易

自出家来长自在,缘身一衲一绳床。zì chū jiā lái zhǎng zì zài,yuán shēn yī nà yī shéng chuáng。
令人见即心无事,每一相逢是道场。lìng rén jiàn jí xīn wú shì,měi yī xiāng féng shì dào chǎng。

赠僧五首宗实上人

白居易

荣华恩爱弃成唾,戒定真如和作香。róng huá ēn ài qì chéng tuò,jiè dìng zhēn rú hé zuò xiāng。
今古虽殊同一法,瞿昙抛却转轮王。jīn gǔ suī shū tóng yī fǎ,qú tán pāo què zhuǎn lún wáng。

赠僧五首清闲上人

白居易

梓潼眷属何年别,长寿坛场近日开。zǐ tóng juàn shǔ hé nián bié,zhǎng shòu tán chǎng jìn rì kāi。
应是蜀人皆度了,法轮移向洛中来。yīng shì shǔ rén jiē dù le,fǎ lún yí xiàng luò zhōng lái。

弹秋思

白居易

信意闲弹秋思时,调清声直韵疏迟。xìn yì xián dàn qiū sī shí,diào qīng shēng zhí yùn shū chí。
近来渐喜无人听,琴格高低心自知。jìn lái jiàn xǐ wú rén tīng,qín gé gāo dī xīn zì zhī。

春风

白居易

春风先发苑中梅,樱杏桃梨次第开。chūn fēng xiān fā yuàn zhōng méi,yīng xìng táo lí cì dì kāi。
荠花榆荚深村里,亦道春风为我来。jì huā yú jiá shēn cūn lǐ,yì dào chūn fēng wèi wǒ lái。

洛阳春

白居易

洛阳陌上春长在,惜别今来二十年。luò yáng mò shàng chūn zhǎng zài,xī bié jīn lái èr shí nián。
唯觅少年心不得,其馀万事尽依然。wéi mì shǎo nián xīn bù dé,qí yú wàn shì jǐn yī rán。

早出晚归

白居易

早起或因携酒出,晚归多是看花回。zǎo qǐ huò yīn xié jiǔ chū,wǎn guī duō shì kàn huā huí。
若抛风景长闲坐,自问东京作底来。ruò pāo fēng jǐng zhǎng xián zuò,zì wèn dōng jīng zuò dǐ lái。

魏王堤

白居易

花寒懒发鸟慵啼,信马闲行到日西。huā hán lǎn fā niǎo yōng tí,xìn mǎ xián xíng dào rì xī。
何处未春先有思,柳条无力魏王堤。hé chù wèi chūn xiān yǒu sī,liǔ tiáo wú lì wèi wáng dī。

劝行乐

白居易

少年信美何曾久,春日虽迟不再中。shǎo nián xìn měi hé céng jiǔ,chūn rì suī chí bù zài zhōng。
欢笑胜愁歌胜哭,请君莫道等头空。huān xiào shèng chóu gē shèng kū,qǐng jūn mò dào děng tóu kōng。

老慵

白居易

岂是交亲向我疏,老慵自爱闭门居。qǐ shì jiāo qīn xiàng wǒ shū,lǎo yōng zì ài bì mén jū。
近来渐喜知闻断,免恼嵇康索报书。jìn lái jiàn xǐ zhī wén duàn,miǎn nǎo jī kāng suǒ bào shū。

夜调琴忆崔少卿

白居易

今夜调琴忽有情,欲弹惆怅忆崔卿。jīn yè diào qín hū yǒu qíng,yù dàn chóu chàng yì cuī qīng。
何人解爱中徽上,秋思头边八九声。hé rén jiě ài zhōng huī shàng,qiū sī tóu biān bā jiǔ shēng。

王子晋庙

白居易

子晋庙前山月明,人闻往往夜吹笙。zi jìn miào qián shān yuè míng,rén wén wǎng wǎng yè chuī shēng。
鸾吟凤唱听无拍,多似霓裳散序声。luán yín fèng chàng tīng wú pāi,duō shì ní shang sàn xù shēng。

晚出寻人不遇

白居易

篮舆不乘乘晚凉,相寻不遇亦无妨。lán yú bù chéng chéng wǎn liáng,xiāng xún bù yù yì wú fáng。
轻衣稳马槐阴下,自要闲行一两坊。qīng yī wěn mǎ huái yīn xià,zì yào xián xíng yī liǎng fāng。

舟中夜坐

白居易

潭边霁后多清景,桥下凉来足好风。tán biān jì hòu duō qīng jǐng,qiáo xià liáng lái zú hǎo fēng。
秋鹤一双船一只,夜深相伴月明中。qiū hè yī shuāng chuán yī zhǐ,yè shēn xiāng bàn yuè míng zhōng。