古诗词

和微之诗二十三首和我年三首

白居易

我年五十七,荣名得几许。wǒ nián wǔ shí qī,róng míng dé jǐ xǔ。
甲乙三道科,苏杭两州主。jiǎ yǐ sān dào kē,sū háng liǎng zhōu zhǔ。
才能本浅薄,心力虚劳苦。cái néng běn qiǎn báo,xīn lì xū láo kǔ。
可能随众人,终老于尘土。kě néng suí zhòng rén,zhōng lǎo yú chén tǔ。
我年五十七,归去诚已迟。wǒ nián wǔ shí qī,guī qù chéng yǐ chí。
历官十五政,数若珠累累。lì guān shí wǔ zhèng,shù ruò zhū lèi lèi。
野萍始宾荐,场苗初絷维。yě píng shǐ bīn jiàn,chǎng miáo chū zhí wéi。
因读管萧书,窃慕大有为。yīn dú guǎn xiāo shū,qiè mù dà yǒu wèi。
及遭荣遇来,乃觉才力羸。jí zāo róng yù lái,nǎi jué cái lì léi。
黄纸诏频草,朱轮车载脂。huáng zhǐ zhào pín cǎo,zhū lún chē zài zhī。
妻孥及仆使,皆免寒与饥。qī nú jí pū shǐ,jiē miǎn hán yǔ jī。
省躬私自愧,知我者微之。shěng gōng sī zì kuì,zhī wǒ zhě wēi zhī。
永怀山阴守,未遂嵩阳期。yǒng huái shān yīn shǒu,wèi suì sōng yáng qī。
如何坐留滞,头白江之湄。rú hé zuò liú zhì,tóu bái jiāng zhī méi。
我年五十七,荣名得非少。wǒ nián wǔ shí qī,róng míng dé fēi shǎo。
报国竟何如,谋身犹未了。bào guó jìng hé rú,móu shēn yóu wèi le。
昔尝速官谤,恩大而惩小。xī cháng sù guān bàng,ēn dà ér chéng xiǎo。
一黜鹤辞轩,七年鱼在沼。yī chù hè cí xuān,qī nián yú zài zhǎo。
将枯鳞再跃,经铩翮重矫。jiāng kū lín zài yuè,jīng shā hé zhòng jiǎo。
白日上昭昭,青云高渺渺。bái rì shàng zhāo zhāo,qīng yún gāo miǎo miǎo。
平生颇同病,老大宜相晓。píng shēng pǒ tóng bìng,lǎo dà yí xiāng xiǎo。
紫绶足可荣,白头不为夭。zǐ shòu zú kě róng,bái tóu bù wèi yāo。
夙怀慕箕颍,晚节期松筱。sù huái mù jī yǐng,wǎn jié qī sōng xiǎo。
何当阙下来,同拜陈情表。hé dāng quē xià lái,tóng bài chén qíng biǎo。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

梦旧

白居易

别来老大苦修道,鍊得离心成死灰。bié lái lǎo dà kǔ xiū dào,liàn dé lí xīn chéng sǐ huī。
平生忆念消磨尽,昨夜因何入梦来。píng shēng yì niàn xiāo mó jǐn,zuó yè yīn hé rù mèng lái。

戏题卢秘书新移蔷薇

白居易

风动翠条腰袅娜,露垂红萼泪阑干。fēng dòng cuì tiáo yāo niǎo nà,lù chuí hóng è lèi lán gàn。
移他到此须为主,不别花人莫使看。yí tā dào cǐ xū wèi zhǔ,bù bié huā rén mò shǐ kàn。

曲江夜归闻元八见访

白居易

自入台来见面稀,班中遥得揖容辉。zì rù tái lái jiàn miàn xī,bān zhōng yáo dé yī róng huī。
早知相忆来相访,悔待江头明月归。zǎo zhī xiāng yì lái xiāng fǎng,huǐ dài jiāng tóu míng yuè guī。

苦热题恒寂师禅室

白居易

人人避暑走如狂,独有禅师不出房。rén rén bì shǔ zǒu rú kuáng,dú yǒu chán shī bù chū fáng。
可是禅房无热到,但能心静即身凉。kě shì chán fáng wú rè dào,dàn néng xīn jìng jí shēn liáng。

病中答招饮者

白居易

顾我镜中悲白发,尽君花下醉青春。gù wǒ jìng zhōng bēi bái fā,jǐn jūn huā xià zuì qīng chūn。
不缘眼痛兼身病,可是尊前第二人。bù yuán yǎn tòng jiān shēn bìng,kě shì zūn qián dì èr rén。

燕子楼三首

白居易

满窗明月满帘霜,被冷灯残拂卧床。mǎn chuāng míng yuè mǎn lián shuāng,bèi lěng dēng cán fú wò chuáng。
燕子楼中霜月夜,秋来只为一人长。yàn zi lóu zhōng shuāng yuè yè,qiū lái zhǐ wèi yī rén zhǎng。

燕子楼三首

白居易

钿晕罗衫色似烟,几回欲著即潸然。diàn yūn luó shān sè shì yān,jǐ huí yù zhù jí shān rán。
自从不舞霓裳曲,叠在空箱十一年。zì cóng bù wǔ ní shang qū,dié zài kōng xiāng shí yī nián。

燕子楼三首

白居易

今春有客洛阳回,曾到尚书墓上来。jīn chūn yǒu kè luò yáng huí,céng dào shàng shū mù shàng lái。
见说白杨堪作柱,争教红粉不成灰。jiàn shuō bái yáng kān zuò zhù,zhēng jiào hóng fěn bù chéng huī。

初贬官过望秦岭

白居易

草草辞家忧后事,迟迟去国问前途。cǎo cǎo cí jiā yōu hòu shì,chí chí qù guó wèn qián tú。
望秦岭上回头立,无限秋风吹白须。wàng qín lǐng shàng huí tóu lì,wú xiàn qiū fēng chuī bái xū。

韩公堆寄元九

白居易

韩公堆北涧西头,冷雨凉风拂面秋。hán gōng duī běi jiàn xī tóu,lěng yǔ liáng fēng fú miàn qiū。
努力南行少惆怅,江州犹似胜通州。nǔ lì nán xíng shǎo chóu chàng,jiāng zhōu yóu shì shèng tōng zhōu。

发商州

白居易

商州馆里停三日,待得妻孥相逐行。shāng zhōu guǎn lǐ tíng sān rì,dài dé qī nú xiāng zhú xíng。
若比李三犹自胜,儿啼妇哭不闻声。ruò bǐ lǐ sān yóu zì shèng,ér tí fù kū bù wén shēng。

武关南见元九题山石榴见寄

白居易

往来同路不同时,前后相思两不知。wǎng lái tóng lù bù tóng shí,qián hòu xiāng sī liǎng bù zhī。
行过关门三四里,榴花不见见君诗。xíng guò guān mén sān sì lǐ,liú huā bù jiàn jiàn jūn shī。

红鹦鹉

白居易

安南远进红鹦鹉,色似桃花语似人。ān nán yuǎn jìn hóng yīng wǔ,sè shì táo huā yǔ shì rén。
文章辩慧皆如此,笼槛何年出得身。wén zhāng biàn huì jiē rú cǐ,lóng kǎn hé nián chū dé shēn。

题四皓庙

白居易

卧逃秦乱起安刘,舒卷如云得自由。wò táo qín luàn qǐ ān liú,shū juǎn rú yún dé zì yóu。
若有精灵应笑我,不成一事谪江州。ruò yǒu jīng líng yīng xiào wǒ,bù chéng yī shì zhé jiāng zhōu。

罢药

白居易

自学坐禅休服药,从他时复病沉沉。zì xué zuò chán xiū fú yào,cóng tā shí fù bìng chén chén。
此身不要全强健,强健多生人我心。cǐ shēn bù yào quán qiáng jiàn,qiáng jiàn duō shēng rén wǒ xīn。