古诗词

无可奈何歌

白居易

无可奈何兮!白日走而朱颜颓,少日往而老日催。wú kě nài hé xī!bái rì zǒu ér zhū yán tuí,shǎo rì wǎng ér lǎo rì cuī。
生者不住兮死者不回,况乎宠辱丰悴之外物。shēng zhě bù zhù xī sǐ zhě bù huí,kuàng hū chǒng rǔ fēng cuì zhī wài wù。
又何常不十去而一来,去不可挽兮来不可推。yòu hé cháng bù shí qù ér yī lái,qù bù kě wǎn xī lái bù kě tuī。
无可奈何兮!已焉哉!惟天长而地久,前无始兮后无终。wú kě nài hé xī!yǐ yān zāi!wéi tiān zhǎng ér dì jiǔ,qián wú shǐ xī hòu wú zhōng。
嗟吾生之几何,寄瞬息乎其中。jiē wú shēng zhī jǐ hé,jì shùn xī hū qí zhōng。
又如太仓之稊米,委一粒于万钟。yòu rú tài cāng zhī tí mǐ,wěi yī lì yú wàn zhōng。
何不与道逍遥?委化从容。hé bù yǔ dào xiāo yáo?wěi huà cóng róng。
纵心放志,泄泄融融。zòng xīn fàng zhì,xiè xiè róng róng。
胡为乎分爱恶于生死,系忧喜于穷通。hú wèi hū fēn ài è yú shēng sǐ,xì yōu xǐ yú qióng tōng。
倔强其骨髓,龃龉其心胸。jué qiáng qí gǔ suǐ,jǔ yǔ qí xīn xiōng。
合冰炭以交战,只自苦兮厥躬。hé bīng tàn yǐ jiāo zhàn,zhǐ zì kǔ xī jué gōng。
彼造物者,云何不为。bǐ zào wù zhě,yún hé bù wèi。
此与化者,云何不随。cǐ yǔ huà zhě,yún hé bù suí。
或喣或吹,或盛或衰。huò xǔ huò chuī,huò shèng huò shuāi。
虽千变与万化,委一顺以贯之。suī qiān biàn yǔ wàn huà,wěi yī shùn yǐ guàn zhī。
为彼何非,为此何是。wèi bǐ hé fēi,wèi cǐ hé shì。
谁冥此心,梦蝶之子。shuí míng cǐ xīn,mèng dié zhī zi。
何祸非福,何吉非凶。hé huò fēi fú,hé jí fēi xiōng。
谁达此观,丧马之翁。shuí dá cǐ guān,sàng mǎ zhī wēng。
俾吾为秋毫之杪,吾亦自足。bǐ wú wèi qiū háo zhī miǎo,wú yì zì zú。
不见其小,俾吾为泰山之阿。bù jiàn qí xiǎo,bǐ wú wèi tài shān zhī ā。
吾亦无馀,不见其多。wú yì wú yú,bù jiàn qí duō。
是以达人静则吻然与阴合迹,动则浩然与阳同波。shì yǐ dá rén jìng zé wěn rán yǔ yīn hé jì,dòng zé hào rán yǔ yáng tóng bō。
委顺而已,孰知其他。wěi shùn ér yǐ,shú zhī qí tā。
时邪命邪!吾其无奈彼何?委邪顺邪!shí xié mìng xié!wú qí wú nài bǐ hé?wěi xié shùn xié!
彼亦无奈吾何?夫两无奈何,然后能冥至顺而合太和。bǐ yì wú nài wú hé?fū liǎng wú nài hé,rán hòu néng míng zhì shùn ér hé tài hé。
故吾所以饮太和,扣至顺,而为无可奈何之歌。gù wú suǒ yǐ yǐn tài hé,kòu zhì shùn,ér wèi wú kě nài hé zhī gē。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

题平泉薛家雪堆庄

白居易

怪石千年应自结,灵泉一带是谁开。guài shí qiān nián yīng zì jié,líng quán yī dài shì shuí kāi。
蹙为宛转青蛇项,喷作玲珑白雪堆。cù wèi wǎn zhuǎn qīng shé xiàng,pēn zuò líng lóng bái xuě duī。
赤日旱天长看雨,玄阴腊月亦闻雷。chì rì hàn tiān zhǎng kàn yǔ,xuán yīn là yuè yì wén léi。
所嗟地去都门远,不得肩舁每日来。suǒ jiē dì qù dōu mén yuǎn,bù dé jiān yú měi rì lái。

夜宴惜别

白居易

笙歌旖旎曲终头,转作离声满坐愁。shēng gē yǐ nǐ qū zhōng tóu,zhuǎn zuò lí shēng mǎn zuò chóu。
筝怨朱弦从此断,烛啼红泪为谁流。zhēng yuàn zhū xián cóng cǐ duàn,zhú tí hóng lèi wèi shuí liú。
夜长似岁欢宜尽,醉未如泥饮莫休。yè zhǎng shì suì huān yí jǐn,zuì wèi rú ní yǐn mò xiū。
何况鸡鸣即须别,门前风雨冷修修。hé kuàng jī míng jí xū bié,mén qián fēng yǔ lěng xiū xiū。

吾土

白居易

身心安处为吾土,岂限长安与洛阳。shēn xīn ān chù wèi wú tǔ,qǐ xiàn zhǎng ān yǔ luò yáng。
水竹花前谋活计,琴诗酒里到家乡。shuǐ zhú huā qián móu huó jì,qín shī jiǔ lǐ dào jiā xiāng。
荣先生老何妨乐,楚接舆歌未必狂。róng xiān shēng lǎo hé fáng lè,chǔ jiē yú gē wèi bì kuáng。
不用将金买庄宅,城东无主是春光。bù yòng jiāng jīn mǎi zhuāng zhái,chéng dōng wú zhǔ shì chūn guāng。

题岐王旧山池石壁

白居易

树深藤老竹回环,石壁重重锦翠斑。shù shēn téng lǎo zhú huí huán,shí bì zhòng zhòng jǐn cuì bān。
俗客看来犹解爱,忙人到此亦须闲。sú kè kàn lái yóu jiě ài,máng rén dào cǐ yì xū xián。
况当霁景凉风后,如在千岩万壑间。kuàng dāng jì jǐng liáng fēng hòu,rú zài qiān yán wàn hè jiān。
黄绮更归何处去,洛阳城内有商山。huáng qǐ gèng guī hé chù qù,luò yáng chéng nèi yǒu shāng shān。

病眼花

白居易

头风目眩乘衰老,只有增加岂有瘳。tóu fēng mù xuàn chéng shuāi lǎo,zhǐ yǒu zēng jiā qǐ yǒu chōu。
花发眼中犹足怪,柳生肘上亦须休。huā fā yǎn zhōng yóu zú guài,liǔ shēng zhǒu shàng yì xū xiū。
大窠罗绮看才辨,小字文书见便愁。dà kē luó qǐ kàn cái biàn,xiǎo zì wén shū jiàn biàn chóu。
必若不能分黑白,却应无悔复无尤。bì ruò bù néng fēn hēi bái,què yīng wú huǐ fù wú yóu。

早饮醉中除河南尹敕到

白居易

雪拥衡门水满池,温炉卯后暖寒时。xuě yōng héng mén shuǐ mǎn chí,wēn lú mǎo hòu nuǎn hán shí。
绿醅新酎尝初醉,黄纸除书到不知。lǜ pēi xīn zhòu cháng chū zuì,huáng zhǐ chú shū dào bù zhī。
厚俸自来诚忝滥,老身欲起尚迟疑。hòu fèng zì lái chéng tiǎn làn,lǎo shēn yù qǐ shàng chí yí。
应须了却丘中计,女嫁男婚三径资。yīng xū le què qiū zhōng jì,nǚ jià nán hūn sān jìng zī。

天津桥

白居易

津桥东北斗亭西,到此令人诗思迷。jīn qiáo dōng běi dòu tíng xī,dào cǐ lìng rén shī sī mí。
眉月晚生神女浦,脸波春傍窈娘堤。méi yuè wǎn shēng shén nǚ pǔ,liǎn bō chūn bàng yǎo niáng dī。
柳丝袅袅风缫出,草缕茸茸雨剪齐。liǔ sī niǎo niǎo fēng sāo chū,cǎo lǚ rōng rōng yǔ jiǎn qí。
报道前驱少呼喝,恐惊黄鸟不成啼。bào dào qián qū shǎo hū hē,kǒng jīng huáng niǎo bù chéng tí。

府中夜赏

白居易

樱桃厅院春偏好,石井栏堂夜更幽。yīng táo tīng yuàn chūn piān hǎo,shí jǐng lán táng yè gèng yōu。
白粉墙头花半出,绯纱烛下水平流。bái fěn qiáng tóu huā bàn chū,fēi shā zhú xià shuǐ píng liú。
闲留宾客尝新酒,醉领笙歌上小舟。xián liú bīn kè cháng xīn jiǔ,zuì lǐng shēng gē shàng xiǎo zhōu。
舞袖飘飖棹容与,忽疑身是梦中游。wǔ xiù piāo yáo zhào róng yǔ,hū yí shēn shì mèng zhōng yóu。

哭崔儿

白居易

掌珠一颗儿三岁,鬓雪千茎父六旬。zhǎng zhū yī kē ér sān suì,bìn xuě qiān jīng fù liù xún。
岂料汝先为异物,常忧吾不见成人。qǐ liào rǔ xiān wèi yì wù,cháng yōu wú bù jiàn chéng rén。
悲肠自断非因剑,啼眼加昏不是尘。bēi cháng zì duàn fēi yīn jiàn,tí yǎn jiā hūn bù shì chén。
怀抱又空天默默,依前重作邓攸身。huái bào yòu kōng tiān mò mò,yī qián zhòng zuò dèng yōu shēn。

初丧崔儿报微之晦叔

白居易

书报微之晦叔知,欲题崔字泪先垂。shū bào wēi zhī huì shū zhī,yù tí cuī zì lèi xiān chuí。
世间此恨偏敦我,天下何人不哭儿。shì jiān cǐ hèn piān dūn wǒ,tiān xià hé rén bù kū ér。
蝉老悲鸣抛蜕后,龙眠惊觉失珠时。chán lǎo bēi míng pāo tuì hòu,lóng mián jīng jué shī zhū shí。
文章十帙官三品,身后传谁庇荫谁。wén zhāng shí zhì guān sān pǐn,shēn hòu chuán shuí bì yīn shuí。

府斋感怀酬梦得

白居易

府伶呼唤争先到,家酝提携动辄随。fǔ líng hū huàn zhēng xiān dào,jiā yùn tí xié dòng zhé suí。
合是人生开眼日,自当年老敛眉时。hé shì rén shēng kāi yǎn rì,zì dāng nián lǎo liǎn méi shí。
丹砂鍊作三铢土,玄发看成一把丝。dān shā liàn zuò sān zhū tǔ,xuán fā kàn chéng yī bǎ sī。
劳寄新诗远安慰,不闻枯树再生枝。láo jì xīn shī yuǎn ān wèi,bù wén kū shù zài shēng zhī。

与诸道者同游二室至九龙潭作

白居易

喜逢二室游仙子,厌作三川守土臣。xǐ féng èr shì yóu xiān zi,yàn zuò sān chuān shǒu tǔ chén。
举手摩挲潭上石,开襟斗薮府中尘。jǔ shǒu mó sā tán shàng shí,kāi jīn dòu sǒu fǔ zhōng chén。
他日终为独往客,今朝未是自由身。tā rì zhōng wèi dú wǎng kè,jīn cháo wèi shì zì yóu shēn。
若言尹是嵩山主,三十六峰应笑人。ruò yán yǐn shì sōng shān zhǔ,sān shí liù fēng yīng xiào rén。

履道池上作

白居易

家池动作经旬别,松竹琴鱼好在无。jiā chí dòng zuò jīng xún bié,sōng zhú qín yú hǎo zài wú。
树暗小巢藏巧妇,渠荒新叶长慈姑。shù àn xiǎo cháo cáng qiǎo fù,qú huāng xīn yè zhǎng cí gū。
不因车马时时到,岂觉林园日日芜。bù yīn chē mǎ shí shí dào,qǐ jué lín yuán rì rì wú。
犹喜春深公事少,每来花下得踟蹰。yóu xǐ chūn shēn gōng shì shǎo,měi lái huā xià dé chí chú。

水堂醉卧问杜三十一

白居易

闻君洛下住多年,何处春流最可怜?wén jūn luò xià zhù duō nián,hé chù chūn liú zuì kě lián?
为问魏王堤岸下,何如同德寺门前。wèi wèn wèi wáng dī àn xià,hé rú tóng dé sì mén qián。
无妨水色堪闲玩,不得泉声伴醉眠。wú fáng shuǐ sè kān xián wán,bù dé quán shēng bàn zuì mián。
那似此堂帘幕底,连明连夜碧潺湲。nà shì cǐ táng lián mù dǐ,lián míng lián yè bì chán yuán。

座中戏呈诸少年

白居易

衰容禁得无多酒,秋鬓新添几许霜。shuāi róng jìn dé wú duō jiǔ,qiū bìn xīn tiān jǐ xǔ shuāng。
纵有风情应淡薄,假如老健莫夸张。zòng yǒu fēng qíng yīng dàn báo,jiǎ rú lǎo jiàn mò kuā zhāng。
兴来吟咏从成癖,饮后酣歌少放狂。xīng lái yín yǒng cóng chéng pǐ,yǐn hòu hān gē shǎo fàng kuáng。
不为倚官兼挟势,因何入得少年场。bù wèi yǐ guān jiān xié shì,yīn hé rù dé shǎo nián chǎng。