古诗词

上阳白发人

白居易

上阳人,上阳人,红颜暗老白发新。shàng yáng rén,shàng yáng rén,hóng yán àn lǎo bái fā xīn。
绿衣监使守宫门,一闭上阳多少春。lǜ yī jiān shǐ shǒu gōng mén,yī bì shàng yáng duō shǎo chūn。
玄宗末岁初选入,入时十六今六十。xuán zōng mò suì chū xuǎn rù,rù shí shí liù jīn liù shí。
同时采择百馀人,零落年深残此身。tóng shí cǎi zé bǎi yú rén,líng luò nián shēn cán cǐ shēn。
忆昔吞悲别亲族,扶入车中不教哭。yì xī tūn bēi bié qīn zú,fú rù chē zhōng bù jiào kū。
皆云入内便承恩,脸似芙蓉胸似玉。jiē yún rù nèi biàn chéng ēn,liǎn shì fú róng xiōng shì yù。
未容君王得见面,已被杨妃遥侧目。wèi róng jūn wáng dé jiàn miàn,yǐ bèi yáng fēi yáo cè mù。
妒令潜配上阳宫,一生遂向空房宿。dù lìng qián pèi shàng yáng gōng,yī shēng suì xiàng kōng fáng sù。
宿空房,秋夜长,夜长无寐天不明。sù kōng fáng,qiū yè zhǎng,yè zhǎng wú mèi tiān bù míng。
耿耿残灯背壁影,萧萧暗雨打窗声。gěng gěng cán dēng bèi bì yǐng,xiāo xiāo àn yǔ dǎ chuāng shēng。
春日迟,日迟独坐天难暮。chūn rì chí,rì chí dú zuò tiān nán mù。
宫莺百啭愁厌闻,梁燕双栖老休妒。gōng yīng bǎi zhuàn chóu yàn wén,liáng yàn shuāng qī lǎo xiū dù。
莺归燕去长悄然,春往秋来不记年。yīng guī yàn qù zhǎng qiāo rán,chūn wǎng qiū lái bù jì nián。
唯向深宫望明月,东西四五百回圆。wéi xiàng shēn gōng wàng míng yuè,dōng xī sì wǔ bǎi huí yuán。
今日宫中年最老,大家遥赐尚书号。jīn rì gōng zhōng nián zuì lǎo,dà jiā yáo cì shàng shū hào。
小头鞵履窄衣裳,青黛点眉眉细长。xiǎo tóu xié lǚ zhǎi yī shang,qīng dài diǎn méi méi xì zhǎng。
外人不见见应笑,天宝末年时世妆。wài rén bù jiàn jiàn yīng xiào,tiān bǎo mò nián shí shì zhuāng。
上阳人,苦最多。shàng yáng rén,kǔ zuì duō。
少亦苦,老亦苦,少苦老苦两如何!shǎo yì kǔ,lǎo yì kǔ,shǎo kǔ lǎo kǔ liǎng rú hé!
君不见昔时吕向美人赋,又不见今日上阳白发歌!jūn bù jiàn xī shí lǚ xiàng měi rén fù,yòu bù jiàn jīn rì shàng yáng bái fā gē!
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

自叹

白居易

岂独年相迫,兼为病所侵。qǐ dú nián xiāng pò,jiān wèi bìng suǒ qīn。
春来痰气动,老去嗽声深。chūn lái tán qì dòng,lǎo qù sòu shēng shēn。
眼暗犹操笔,头斑未挂簪。yǎn àn yóu cāo bǐ,tóu bān wèi guà zān。
因循过日月,真是俗人心。yīn xún guò rì yuè,zhēn shì sú rén xīn。

偶作

白居易

红杏初生叶,青梅已缀枝。hóng xìng chū shēng yè,qīng méi yǐ zhuì zhī。
阑珊花落后,寂寞酒醒时。lán shān huā luò hòu,jì mò jiǔ xǐng shí。
坐闷低眉久,行慵举足迟。zuò mèn dī méi jiǔ,xíng yōng jǔ zú chí。
少年君莫怪,头白自应知。shǎo nián jūn mò guài,tóu bái zì yīng zhī。

春尽劝客酒

白居易

林下春将尽,池边日半斜。lín xià chūn jiāng jǐn,chí biān rì bàn xié。
樱桃落砌颗,夜合隔帘花。yīng táo luò qì kē,yè hé gé lián huā。
尝酒留闲客,行茶使小娃。cháng jiǔ liú xián kè,xíng chá shǐ xiǎo wá。
残杯劝不饮,留醉向谁家。cán bēi quàn bù yǐn,liú zuì xiàng shuí jiā。

官宅

白居易

红紫共纷纷,祗承老使君。hóng zǐ gòng fēn fēn,zhī chéng lǎo shǐ jūn。
移舟木兰棹,行酒石榴裙。yí zhōu mù lán zhào,xíng jiǔ shí liú qún。
水色窗窗见,花香院院闻。shuǐ sè chuāng chuāng jiàn,huā xiāng yuàn yuàn wén。
恋他官舍住,双鬓白如云。liàn tā guān shě zhù,shuāng bìn bái rú yún。

重咏

白居易

日觉双眸暗,年惊两鬓苍。rì jué shuāng móu àn,nián jīng liǎng bìn cāng。
病应无处避,老更不宜忙。bìng yīng wú chù bì,lǎo gèng bù yí máng。
徇俗心情少,休官道理长。xùn sú xīn qíng shǎo,xiū guān dào lǐ zhǎng。
今秋归去定,何必重思量。jīn qiū guī qù dìng,hé bì zhòng sī liàng。

题报恩寺

白居易

好是清凉地,都无系绊身。hǎo shì qīng liáng dì,dōu wú xì bàn shēn。
晚晴宜野寺,秋景属闲人。wǎn qíng yí yě sì,qiū jǐng shǔ xián rén。
净石堪敷坐,寒泉可濯巾。jìng shí kān fū zuò,hán quán kě zhuó jīn。
自惭容鬓上,犹带郡庭尘。zì cán róng bìn shàng,yóu dài jùn tíng chén。

武丘寺路

白居易

自开山寺路,水陆往来频。zì kāi shān sì lù,shuǐ lù wǎng lái pín。
银勒牵骄马,花船载丽人。yín lēi qiān jiāo mǎ,huā chuán zài lì rén。
芰荷生欲遍,桃李种仍新。jì hé shēng yù biàn,táo lǐ zhǒng réng xīn。
好住湖堤上,长留一道春。hǎo zhù hú dī shàng,zhǎng liú yī dào chūn。

河亭晴望

白居易

风转云头敛,烟销水面开。fēng zhuǎn yún tóu liǎn,yān xiāo shuǐ miàn kāi。
晴虹桥影出,秋雁橹声来。qíng hóng qiáo yǐng chū,qiū yàn lǔ shēng lái。
郡静官初罢,乡遥信未回。jùn jìng guān chū bà,xiāng yáo xìn wèi huí。
明朝是重九,谁劝菊花杯。míng cháo shì zhòng jiǔ,shuí quàn jú huā bēi。

江上对酒二首

白居易

酒助疏顽性,琴资缓慢情。jiǔ zhù shū wán xìng,qín zī huǎn màn qíng。
有慵将送老,无智可劳生。yǒu yōng jiāng sòng lǎo,wú zhì kě láo shēng。
忽忽忘机坐,伥伥任运行。hū hū wàng jī zuò,chāng chāng rèn yùn xíng。
家乡安处是,那独在神京。jiā xiāng ān chù shì,nà dú zài shén jīng。

江上对酒二首

白居易

久贮沧浪意,初辞桎梏身。jiǔ zhù cāng làng yì,chū cí zhì gù shēn。
昏昏常带酒,默默不应人。hūn hūn cháng dài jiǔ,mò mò bù yīng rén。
坐稳便箕踞,眠多爱欠伸。zuò wěn biàn jī jù,mián duō ài qiàn shēn。
客来存礼数,始著白纶巾。kè lái cún lǐ shù,shǐ zhù bái lún jīn。

望亭驿酬别周判官

白居易

何事出长洲,连宵饮不休。hé shì chū zhǎng zhōu,lián xiāo yǐn bù xiū。
醒应难作别,欢渐少于愁。xǐng yīng nán zuò bié,huān jiàn shǎo yú chóu。
灯火穿村市,笙歌上驿楼。dēng huǒ chuān cūn shì,shēng gē shàng yì lóu。
何言五十里,已不属苏州。hé yán wǔ shí lǐ,yǐ bù shǔ sū zhōu。

酒筵上答张居士

白居易

但要前尘减,无妨外相同。dàn yào qián chén jiǎn,wú fáng wài xiāng tóng。
虽过酒肆上,不离道场中。suī guò jiǔ sì shàng,bù lí dào chǎng zhōng。
弦管声非实,花钿色是空。xián guǎn shēng fēi shí,huā diàn sè shì kōng。
何人知此义,唯有净名翁。hé rén zhī cǐ yì,wéi yǒu jìng míng wēng。

听琵琶妓弹略略

白居易

腕软拨头轻,新教略略成。wàn ruǎn bō tóu qīng,xīn jiào lüè lüè chéng。
四弦千遍语,一曲万重情。sì xián qiān biàn yǔ,yī qū wàn zhòng qíng。
法向师边得,能从意上生。fǎ xiàng shī biān dé,néng cóng yì shàng shēng。
莫欺江外手,别是一家声。mò qī jiāng wài shǒu,bié shì yī jiā shēng。

赋得边城角

白居易

边角两三枝,霜天陇上儿。biān jiǎo liǎng sān zhī,shuāng tiān lǒng shàng ér。
望乡相并立,向月一时吹。wàng xiāng xiāng bìng lì,xiàng yuè yī shí chuī。
战马头皆举,征人手尽垂。zhàn mǎ tóu jiē jǔ,zhēng rén shǒu jǐn chuí。
呜呜三奏罢,城上展旌旗。wū wū sān zòu bà,chéng shàng zhǎn jīng qí。

太湖石

白居易

烟翠三秋色,波涛万古痕。yān cuì sān qiū sè,bō tāo wàn gǔ hén。
削成青玉片,截断碧云根。xuē chéng qīng yù piàn,jié duàn bì yún gēn。
风气通岩穴,苔文护洞门。fēng qì tōng yán xué,tái wén hù dòng mén。
三峰具体小,应是华山孙。sān fēng jù tǐ xiǎo,yīng shì huá shān sūn。