古诗词

问淮水

白居易

自嗟名利客,扰扰在人间。zì jiē míng lì kè,rǎo rǎo zài rén jiān。
何事长淮水,东流亦不闲。hé shì zhǎng huái shuǐ,dōng liú yì bù xián。
白居易

白居易

白居易(772年-846年),字乐天,号香山居士,又号醉吟先生,祖籍太原,到其曾祖父时迁居下邽,生于河南新郑。是唐代伟大的现实主义诗人,唐代三大诗人之一。白居易与元稹共同倡导新乐府运动,世称“元白”,与刘禹锡并称“刘白”。白居易的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。公元846年,白居易在洛阳逝世,葬于香山。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。 白居易的作品>>

猜您喜欢

杂曲歌辞太平乐

白居易

岁丰仍节俭,时泰更销兵。suì fēng réng jié jiǎn,shí tài gèng xiāo bīng。
圣念长如此,何忧不太平。shèng niàn zhǎng rú cǐ,hé yōu bù tài píng。

杂曲歌辞太平乐

白居易

湛露浮尧酒,薰风起舜歌。zhàn lù fú yáo jiǔ,xūn fēng qǐ shùn gē。
愿同尧舜意,所乐在人和。yuàn tóng yáo shùn yì,suǒ lè zài rén hé。

杂曲歌辞小曲新词

白居易

霁色鲜宫殿,秋声脆管弦。jì sè xiān gōng diàn,qiū shēng cuì guǎn xián。
圣明千岁乐,岁岁似今年。shèng míng qiān suì lè,suì suì shì jīn nián。

杂曲歌辞小曲新词

白居易

红裙明月夜,碧殿早秋时。hóng qún míng yuè yè,bì diàn zǎo qiū shí。
好向昭阳宿,天凉玉漏迟。hǎo xiàng zhāo yáng sù,tiān liáng yù lòu chí。

杂曲歌辞闺怨词

白居易

朝憎莺百啭,夜妒燕双栖。cháo zēng yīng bǎi zhuàn,yè dù yàn shuāng qī。
不惯经春别,谁知到晓啼。bù guàn jīng chūn bié,shuí zhī dào xiǎo tí。

杂曲歌辞闺怨词

白居易

珠箔笼寒月,纱窗背晓灯。zhū bó lóng hán yuè,shā chuāng bèi xiǎo dēng。
夜来巾上泪,一半是春冰。yè lái jīn shàng lèi,yī bàn shì chūn bīng。

杂曲歌辞闺怨词

白居易

关山征戍远,闺阁别离难。guān shān zhēng shù yuǎn,guī gé bié lí nán。
苦战应憔悴,寒衣不要宽。kǔ zhàn yīng qiáo cuì,hán yī bù yào kuān。

欢喜二偈

白居易

得老加年诚可喜,当春对酒亦宜欢。dé lǎo jiā nián chéng kě xǐ,dāng chūn duì jiǔ yì yí huān。
心中别有欢喜事,开得龙门八节滩。xīn zhōng bié yǒu huān xǐ shì,kāi dé lóng mén bā jié tān。

欢喜二偈

白居易

眼闇头旋耳重听,唯馀心口尚醒醒。yǎn àn tóu xuán ěr zhòng tīng,wéi yú xīn kǒu shàng xǐng xǐng。
今朝欢喜缘何事,礼彻佛名百部经。jīn cháo huān xǐ yuán hé shì,lǐ chè fú míng bǎi bù jīng。

咏菊

白居易

一夜新霜著瓦轻,芭蕉心折败荷倾。yī yè xīn shuāng zhù wǎ qīng,bā jiāo xīn zhé bài hé qīng。
耐寒惟有东篱菊,金粟初开晓更清。nài hán wéi yǒu dōng lí jú,jīn sù chū kāi xiǎo gèng qīng。

上阳白发人

白居易

上阳人,上阳人,红颜暗老白发新。shàng yáng rén,shàng yáng rén,hóng yán àn lǎo bái fā xīn。
绿衣监使守宫门,一闭上阳多少春。lǜ yī jiān shǐ shǒu gōng mén,yī bì shàng yáng duō shǎo chūn。
玄宗末岁初选入,入时十六今六十。xuán zōng mò suì chū xuǎn rù,rù shí shí liù jīn liù shí。
同时采择百馀人,零落年深残此身。tóng shí cǎi zé bǎi yú rén,líng luò nián shēn cán cǐ shēn。
忆昔吞悲别亲族,扶入车中不教哭。yì xī tūn bēi bié qīn zú,fú rù chē zhōng bù jiào kū。
皆云入内便承恩,脸似芙蓉胸似玉。jiē yún rù nèi biàn chéng ēn,liǎn shì fú róng xiōng shì yù。
未容君王得见面,已被杨妃遥侧目。wèi róng jūn wáng dé jiàn miàn,yǐ bèi yáng fēi yáo cè mù。
妒令潜配上阳宫,一生遂向空房宿。dù lìng qián pèi shàng yáng gōng,yī shēng suì xiàng kōng fáng sù。
宿空房,秋夜长,夜长无寐天不明。sù kōng fáng,qiū yè zhǎng,yè zhǎng wú mèi tiān bù míng。
耿耿残灯背壁影,萧萧暗雨打窗声。gěng gěng cán dēng bèi bì yǐng,xiāo xiāo àn yǔ dǎ chuāng shēng。
春日迟,日迟独坐天难暮。chūn rì chí,rì chí dú zuò tiān nán mù。
宫莺百啭愁厌闻,梁燕双栖老休妒。gōng yīng bǎi zhuàn chóu yàn wén,liáng yàn shuāng qī lǎo xiū dù。
莺归燕去长悄然,春往秋来不记年。yīng guī yàn qù zhǎng qiāo rán,chūn wǎng qiū lái bù jì nián。
唯向深宫望明月,东西四五百回圆。wéi xiàng shēn gōng wàng míng yuè,dōng xī sì wǔ bǎi huí yuán。
今日宫中年最老,大家遥赐尚书号。jīn rì gōng zhōng nián zuì lǎo,dà jiā yáo cì shàng shū hào。
小头鞵履窄衣裳,青黛点眉眉细长。xiǎo tóu xié lǚ zhǎi yī shang,qīng dài diǎn méi méi xì zhǎng。
外人不见见应笑,天宝末年时世妆。wài rén bù jiàn jiàn yīng xiào,tiān bǎo mò nián shí shì zhuāng。
上阳人,苦最多。shàng yáng rén,kǔ zuì duō。
少亦苦,老亦苦,少苦老苦两如何!shǎo yì kǔ,lǎo yì kǔ,shǎo kǔ lǎo kǔ liǎng rú hé!
君不见昔时吕向美人赋,又不见今日上阳白发歌!jūn bù jiàn xī shí lǚ xiàng měi rén fù,yòu bù jiàn jīn rì shàng yáng bái fā gē!

牡丹芳

白居易

牡丹芳,牡丹芳,黄金蕊绽红玉房。mǔ dān fāng,mǔ dān fāng,huáng jīn ruǐ zhàn hóng yù fáng。
千片赤英霞烂烂,百枝绛点灯煌煌。qiān piàn chì yīng xiá làn làn,bǎi zhī jiàng diǎn dēng huáng huáng。
照地初开锦绣段,当风不结兰麝囊。zhào dì chū kāi jǐn xiù duàn,dāng fēng bù jié lán shè náng。
仙人琪树白无色,王母桃花小不香。xiān rén qí shù bái wú sè,wáng mǔ táo huā xiǎo bù xiāng。
宿露轻盈泛紫艳,朝阳照耀生红光。sù lù qīng yíng fàn zǐ yàn,cháo yáng zhào yào shēng hóng guāng。
红紫二色间深浅,向背万态随低昂。hóng zǐ èr sè jiān shēn qiǎn,xiàng bèi wàn tài suí dī áng。
映叶多情隐羞面,卧丛无力含醉妆。yìng yè duō qíng yǐn xiū miàn,wò cóng wú lì hán zuì zhuāng。
低娇笑容疑掩口,凝思怨人如断肠。dī jiāo xiào róng yí yǎn kǒu,níng sī yuàn rén rú duàn cháng。
浓姿贵彩信奇绝,杂卉乱花无比方。nóng zī guì cǎi xìn qí jué,zá huì luàn huā wú bǐ fāng。
石竹金钱何细碎,芙蓉芍药苦寻常。shí zhú jīn qián hé xì suì,fú róng sháo yào kǔ xún cháng。
遂使王公与卿士,游花冠盖日相望。suì shǐ wáng gōng yǔ qīng shì,yóu huā guān gài rì xiāng wàng。
庳车软舆贵公主,香衫细马豪家郎。bì chē ruǎn yú guì gōng zhǔ,xiāng shān xì mǎ háo jiā láng。
卫公宅静闭东院,西明寺深开北廊。wèi gōng zhái jìng bì dōng yuàn,xī míng sì shēn kāi běi láng。
戏蝶双舞看人久,残莺一声春日长。xì dié shuāng wǔ kàn rén jiǔ,cán yīng yī shēng chūn rì zhǎng。
共愁日照芳难驻,仍张帷幕垂阴凉。gòng chóu rì zhào fāng nán zhù,réng zhāng wéi mù chuí yīn liáng。
花开花落二十日,一城之人皆若狂。huā kāi huā luò èr shí rì,yī chéng zhī rén jiē ruò kuáng。
三代以还文胜质,人心重华不重实。sān dài yǐ hái wén shèng zhì,rén xīn zhòng huá bù zhòng shí。
重华直至牡丹芳,其来有渐非今日。zhòng huá zhí zhì mǔ dān fāng,qí lái yǒu jiàn fēi jīn rì。
元和天子忧农桑,恤下动天天降祥。yuán hé tiān zi yōu nóng sāng,xù xià dòng tiān tiān jiàng xiáng。
去岁嘉禾生九穗,田中寂寞无人至。qù suì jiā hé shēng jiǔ suì,tián zhōng jì mò wú rén zhì。
今年瑞麦分两岐,君心独喜无人知。jīn nián ruì mài fēn liǎng qí,jūn xīn dú xǐ wú rén zhī。
无人知,可叹息。wú rén zhī,kě tàn xī。
我愿暂求造化力,减却牡丹妖艳色。wǒ yuàn zàn qiú zào huà lì,jiǎn què mǔ dān yāo yàn sè。
少回卿士爱花心,同似吾君忧稼穑。shǎo huí qīng shì ài huā xīn,tóng shì wú jūn yōu jià sè。

慈乌夜啼

白居易

慈乌失其母,哑哑吐哀音。cí wū shī qí mǔ,yǎ yǎ tǔ āi yīn。
昼夜不飞去,经年守故林。zhòu yè bù fēi qù,jīng nián shǒu gù lín。
夜夜夜半啼,闻者为沾襟。yè yè yè bàn tí,wén zhě wèi zhān jīn。
声中如告诉,未尽反哺心。shēng zhōng rú gào sù,wèi jǐn fǎn bǔ xīn。
百鸟岂无母,尔独哀怨深。bǎi niǎo qǐ wú mǔ,ěr dú āi yuàn shēn。
应是母慈重,使尔悲不任。yīng shì mǔ cí zhòng,shǐ ěr bēi bù rèn。
昔有吴起者,母殁丧不临。xī yǒu wú qǐ zhě,mǔ mò sàng bù lín。
嗟哉斯徒辈,其心不如禽。jiē zāi sī tú bèi,qí xīn bù rú qín。
慈乌复慈乌,鸟中之曾参。cí wū fù cí wū,niǎo zhōng zhī céng cān。

寄唐生

白居易

贾谊哭时事,阮籍哭路歧;jiǎ yì kū shí shì,ruǎn jí kū lù qí;
唐生今亦哭,异代同其悲。táng shēng jīn yì kū,yì dài tóng qí bēi。
唐生者何人?五十寒且饥。táng shēng zhě hé rén?wǔ shí hán qiě jī。
不悲口无食,不悲身无衣;bù bēi kǒu wú shí,bù bēi shēn wú yī;
所悲忠与义,悲甚则哭之。suǒ bēi zhōng yǔ yì,bēi shén zé kū zhī。
太尉击贼日,尚书叱盗时;tài wèi jī zéi rì,shàng shū chì dào shí;
大夫死凶寇,谏议谪蛮夷。dà fū sǐ xiōng kòu,jiàn yì zhé mán yí。
每见如此事,声发涕辄随。měi jiàn rú cǐ shì,shēng fā tì zhé suí。
往往闻其风,俗士犹或非。wǎng wǎng wén qí fēng,sú shì yóu huò fēi。
怜君头半白,其志竟不衰。lián jūn tóu bàn bái,qí zhì jìng bù shuāi。
我亦君之徒,郁郁何所为?wǒ yì jūn zhī tú,yù yù hé suǒ wèi?
不能发声哭,转作《乐府诗》:bù néng fā shēng kū,
篇篇无空文,句句必尽规;piān piān wú kōng wén,jù jù bì jǐn guī;
功高虞人箴,痛甚骚人辞。gōng gāo yú rén zhēn,tòng shén sāo rén cí。
非求宫律高,不务文字奇;fēi qiú gōng lǜ gāo,bù wù wén zì qí;
惟歌生民病,愿得天子知。wéi gē shēng mín bìng,yuàn dé tiān zi zhī。
未得天子知,甘受时人嗤;wèi dé tiān zi zhī,gān shòu shí rén chī;
药良气味苦,琴淡音声稀。yào liáng qì wèi kǔ,qín dàn yīn shēng xī。
不惧权豪怒,亦任亲朋讥。bù jù quán háo nù,yì rèn qīn péng jī。
人竟无奈何,呼作狂男儿。rén jìng wú nài hé,hū zuò kuáng nán ér。
每逢群动息,或遇云雾披;měi féng qún dòng xī,huò yù yún wù pī;
但自高声歌,庶几天听卑。dàn zì gāo shēng gē,shù jǐ tiān tīng bēi。
歌哭虽异名,所感则同归。gē kū suī yì míng,suǒ gǎn zé tóng guī。
寄君三十章,与君为哭词。jì jūn sān shí zhāng,yǔ jūn wèi kū cí。

新乐府·红线毯·忧蚕桑之费也

白居易

红线毯,择茧缫丝清水煮,拣丝练线红蓝染。hóng xiàn tǎn,zé jiǎn sāo sī qīng shuǐ zhǔ,jiǎn sī liàn xiàn hóng lán rǎn。
染为红线红于蓝,织作披香殿上毯。rǎn wèi hóng xiàn hóng yú lán,zhī zuò pī xiāng diàn shàng tǎn。
披香殿广十丈馀,红线织成可殿铺。pī xiāng diàn guǎng shí zhàng yú,hóng xiàn zhī chéng kě diàn pù。
彩丝茸茸香拂拂,线软花虚不胜物。cǎi sī rōng rōng xiāng fú fú,xiàn ruǎn huā xū bù shèng wù。
美人踏上歌舞来,罗袜绣鞋随步没。měi rén tà shàng gē wǔ lái,luó wà xiù xié suí bù méi。
太原毯涩毳缕硬,蜀都褥薄锦花冷。tài yuán tǎn sè cuì lǚ yìng,shǔ dōu rù báo jǐn huā lěng。
不如此毯温且柔,年年十月来宣州。bù rú cǐ tǎn wēn qiě róu,nián nián shí yuè lái xuān zhōu。
宣城太守加样织,自谓为臣能竭力。xuān chéng tài shǒu jiā yàng zhī,zì wèi wèi chén néng jié lì。
百夫同担进宫中,线厚丝多卷不得。bǎi fū tóng dān jìn gōng zhōng,xiàn hòu sī duō juǎn bù dé。
宣城太守知不知?一丈毯,千两丝!xuān chéng tài shǒu zhī bù zhī?yī zhàng tǎn,qiān liǎng sī!
地不知寒人要暖,少夺人衣作地衣。dì bù zhī hán rén yào nuǎn,shǎo duó rén yī zuò dì yī。