古诗词

半醉

李群玉

处俗常如病,看花亦似秋。chù sú cháng rú bìng,kàn huā yì shì qiū。
若无时复酒,宁遣镇长愁。ruò wú shí fù jiǔ,níng qiǎn zhèn zhǎng chóu。
渐觉身非我,都迷蝶与周。jiàn jué shēn fēi wǒ,dōu mí dié yǔ zhōu。
何烦五色药,尊下即丹丘。hé fán wǔ sè yào,zūn xià jí dān qiū。
李群玉

李群玉

李群玉(808~862),字文山,唐代澧州人。澧县仙眠洲有古迹“水竹居”,旧志记为“李群玉读书处”。李群玉极有诗才,他“居住沅湘,崇师屈宋”,诗写得十分好。《湖南通志·李群玉传》称其诗“诗笔妍丽,才力遒健”。关于他的生平,据《全唐诗·李群玉小传》载,早年杜牧游澧时,劝他参加科举考试,并作诗《送李群玉赴举》,.但他“一上而止”。后来,宰相裴休视察湖南,郑重邀请李群玉再作诗词。他“徒步负琴,远至辇下”,进京向皇帝奉献自己的诗歌“三百篇”。唐宣宗“遍览”其诗,称赞“所进诗歌,异常高雅”,并赐以“锦彩器物”,“授弘文馆校书郎”。三年后辞官回归故里,死后追赐进士及第。 李群玉的作品>>

猜您喜欢

沅江渔者

李群玉

倚棹汀洲沙日晚,江鲜野菜桃花饭。yǐ zhào tīng zhōu shā rì wǎn,jiāng xiān yě cài táo huā fàn。
长歌一曲烟霭深,归去沧江绿波远。zhǎng gē yī qū yān ǎi shēn,guī qù cāng jiāng lǜ bō yuǎn。

题金山寺石堂

李群玉

白波四面照楼台,日夜潮声绕寺回。bái bō sì miàn zhào lóu tái,rì yè cháo shēng rào sì huí。
千叶红莲高会处,几曾龙女献珠来。qiān yè hóng lián gāo huì chù,jǐ céng lóng nǚ xiàn zhū lái。

戏赠魏十四

李群玉

兰浦秋来烟雨深,几多情思在琴心。lán pǔ qiū lái yān yǔ shēn,jǐ duō qíng sī zài qín xīn。
知君调得东家子,早晚和鸣入锦衾。zhī jūn diào dé dōng jiā zi,zǎo wǎn hé míng rù jǐn qīn。

和人赠别

李群玉

颦黛低红别怨多,深亭芳恨满横波。pín dài dī hóng bié yuàn duō,shēn tíng fāng hèn mǎn héng bō。
声中唱出缠绵意,泪落灯前一曲歌。shēng zhōng chàng chū chán mián yì,lèi luò dēng qián yī qū gē。

宿巫山庙二首

李群玉

寂寞高堂别楚君,玉人天上逐行云。jì mò gāo táng bié chǔ jūn,yù rén tiān shàng zhú xíng yún。
停舟十二峰峦下,幽佩仙香半夜闻。tíng zhōu shí èr fēng luán xià,yōu pèi xiān xiāng bàn yè wén。

宿巫山庙二首

李群玉

庙闭春山晓月光,波声回合树苍苍。miào bì chūn shān xiǎo yuè guāng,bō shēng huí hé shù cāng cāng。
自从一别襄王梦,云雨空飞巫峡长。zì cóng yī bié xiāng wáng mèng,yún yǔ kōng fēi wū xiá zhǎng。

伤柘枝妓

李群玉

曾见双鸾舞镜中,联飞接影对春风。céng jiàn shuāng luán wǔ jìng zhōng,lián fēi jiē yǐng duì chūn fēng。
今来独在花筵散,月满秋天一半空。jīn lái dú zài huā yán sàn,yuè mǎn qiū tiān yī bàn kōng。

题樱桃

李群玉

春初携酒此花间,几度临风倒玉山。chūn chū xié jiǔ cǐ huā jiān,jǐ dù lín fēng dào yù shān。
今日叶深黄满树,再来惆怅不能攀。jīn rì yè shēn huáng mǎn shù,zài lái chóu chàng bù néng pān。

恼从兄

李群玉

芳草萋萋新燕飞,芷汀南望雁书稀。fāng cǎo qī qī xīn yàn fēi,zhǐ tīng nán wàng yàn shū xī。
武陵洞里寻春客,已被桃花迷不归。wǔ líng dòng lǐ xún chūn kè,yǐ bèi táo huā mí bù guī。

紫极宫斋后

李群玉

紫府空歌碧落寒,晓星寥亮月光残。zǐ fǔ kōng gē bì luò hán,xiǎo xīng liáo liàng yuè guāng cán。
一群白鹤高飞上,唯有松风吹石坛。yī qún bái hè gāo fēi shàng,wéi yǒu sōng fēng chuī shí tán。

喜浑吉见访

李群玉

公子春衫桂水香,远冲飞雪过书堂。gōng zi chūn shān guì shuǐ xiāng,yuǎn chōng fēi xuě guò shū táng。
贫家冷落难消日,唯有松筠满院凉。pín jiā lěng luò nán xiāo rì,wéi yǒu sōng yún mǎn yuàn liáng。

索曲送酒

李群玉

帘外春风正落梅,须求狂药解愁回。lián wài chūn fēng zhèng luò méi,xū qiú kuáng yào jiě chóu huí。
烦君玉指轻拢撚,慢拨鸳鸯送一杯。fán jūn yù zhǐ qīng lǒng niǎn,màn bō yuān yāng sòng yī bēi。

山驿梅花

李群玉

生在幽崖独无主,溪萝涧鸟为俦侣。shēng zài yōu yá dú wú zhǔ,xī luó jiàn niǎo wèi chóu lǚ。
行人陌上不留情,愁香空谢深山雨。xíng rén mò shàng bù liú qíng,chóu xiāng kōng xiè shēn shān yǔ。

重阳日上渚宫杨尚书

李群玉

落帽台边菊半黄,行人惆怅对重阳。luò mào tái biān jú bàn huáng,xíng rén chóu chàng duì zhòng yáng。
荆州一见桓宣武,为趁悲秋入帝乡。jīng zhōu yī jiàn huán xuān wǔ,wèi chèn bēi qiū rù dì xiāng。

书院二小松

李群玉

一双幽色出凡尘,数粒秋烟二尺鳞。yī shuāng yōu sè chū fán chén,shù lì qiū yān èr chǐ lín。
从此静窗闻细韵,琴声长伴读书人。cóng cǐ jìng chuāng wén xì yùn,qín shēng zhǎng bàn dú shū rén。