古诗词

洞庭乾二首

李群玉

朱宫紫贝阙,一旦作沙洲。zhū gōng zǐ bèi quē,yī dàn zuò shā zhōu。
八月还平在,鱼虾不用愁。bā yuè hái píng zài,yú xiā bù yòng chóu。
李群玉

李群玉

李群玉(808~862),字文山,唐代澧州人。澧县仙眠洲有古迹“水竹居”,旧志记为“李群玉读书处”。李群玉极有诗才,他“居住沅湘,崇师屈宋”,诗写得十分好。《湖南通志·李群玉传》称其诗“诗笔妍丽,才力遒健”。关于他的生平,据《全唐诗·李群玉小传》载,早年杜牧游澧时,劝他参加科举考试,并作诗《送李群玉赴举》,.但他“一上而止”。后来,宰相裴休视察湖南,郑重邀请李群玉再作诗词。他“徒步负琴,远至辇下”,进京向皇帝奉献自己的诗歌“三百篇”。唐宣宗“遍览”其诗,称赞“所进诗歌,异常高雅”,并赐以“锦彩器物”,“授弘文馆校书郎”。三年后辞官回归故里,死后追赐进士及第。 李群玉的作品>>

猜您喜欢

洞庭遇秋

李群玉

尘愁老来颜,久与江山隔。chén chóu lǎo lái yán,jiǔ yǔ jiāng shān gé。
逍遥澄湖上,洗眼见秋色。xiāo yáo chéng hú shàng,xǐ yǎn jiàn qiū sè。
凉波弄轻棹,湖月生远碧。liáng bō nòng qīng zhào,hú yuè shēng yuǎn bì。
未减遥客情,西望杳何极。wèi jiǎn yáo kè qíng,xī wàng yǎo hé jí。

寄短书歌

李群玉

骨肉萍蓬各天末,十度附书九不达。gǔ ròu píng péng gè tiān mò,shí dù fù shū jiǔ bù dá。
孤台冷眼无来人,楚水秦天莽空阔。gū tái lěng yǎn wú lái rén,chǔ shuǐ qín tiān mǎng kōng kuò。
翔雁横秋过洞庭,西风落日浪峥嵘。xiáng yàn héng qiū guò dòng tíng,xī fēng luò rì làng zhēng róng。
三年音信凝颦外,一曲哀歌白发生。sān nián yīn xìn níng pín wài,yī qū āi gē bái fā shēng。

王内人琵琶引

李群玉

檀槽一曲黄钟羽,细拨紫云金凤语。tán cáo yī qū huáng zhōng yǔ,xì bō zǐ yún jīn fèng yǔ。
万里胡天海塞秋,分明弹出风沙愁。wàn lǐ hú tiān hǎi sāi qiū,fēn míng dàn chū fēng shā chóu。
三千宫嫔推第一,敛黛倾鬟艳兰室。sān qiān gōng pín tuī dì yī,liǎn dài qīng huán yàn lán shì。
嬴女停吹降浦箫,嫦娥净掩空波瑟。yíng nǚ tíng chuī jiàng pǔ xiāo,cháng é jìng yǎn kōng bō sè。
翠幕横云蜡燄光,银龙吐酒菊花香。cuì mù héng yún là yàn guāng,yín lóng tǔ jiǔ jú huā xiāng。
皓魄翻。hào pò fān。

醒起独酌怀友

李群玉

西风静夜吹莲塘,芙蓉破红金粉香。xī fēng jìng yè chuī lián táng,fú róng pò hóng jīn fěn xiāng。
摘花把酒弄秋芳,吴云楚水愁茫茫。zhāi huā bǎ jiǔ nòng qiū fāng,wú yún chǔ shuǐ chóu máng máng。
美人此夕不入梦,独宿高楼明月凉。měi rén cǐ xī bù rù mèng,dú sù gāo lóu míng yuè liáng。

竞渡时在湖外偶为成章

李群玉

雷奔电逝三千儿,彩舟画楫射初晖。léi bēn diàn shì sān qiān ér,cǎi zhōu huà jí shè chū huī。
喧江雷鼓鳞甲动,三十六龙衔浪飞。xuān jiāng léi gǔ lín jiǎ dòng,sān shí liù lóng xián làng fēi。
灵均昔日投湘死,千古沈魂在湘水。líng jūn xī rì tóu xiāng sǐ,qiān gǔ shěn hún zài xiāng shuǐ。
绿草斜烟日暮时,笛声幽远愁江鬼。lǜ cǎo xié yān rì mù shí,dí shēng yōu yuǎn chóu jiāng guǐ。

中秋夜南楼寄友人

李群玉

海月出银浪,湖光射高楼。hǎi yuè chū yín làng,hú guāng shè gāo lóu。
朗吟无渌酒,贱价买清秋。lǎng yín wú lù jiǔ,jiàn jià mǎi qīng qiū。
气冷鱼龙寂,轮高星汉幽。qì lěng yú lóng jì,lún gāo xīng hàn yōu。
他乡此夜客,对景饯多愁。tā xiāng cǐ yè kè,duì jǐng jiàn duō chóu。

恼自澄

李群玉

常闻天女会,玉指散天花。cháng wén tiān nǚ huì,yù zhǐ sàn tiān huā。
莫遣春风里,红芳点袈裟。mò qiǎn chūn fēng lǐ,hóng fāng diǎn jiā shā。

黄陵庙

李群玉

黄陵庙前莎草春,黄陵女儿茜裙新。huáng líng miào qián shā cǎo chūn,huáng líng nǚ ér qiàn qún xīn。
轻舟短棹唱歌去,水远山长愁杀人。qīng zhōu duǎn zhào chàng gē qù,shuǐ yuǎn shān zhǎng chóu shā rén。

落帆后赋得二绝

李群玉

平湖茫茫春日落,危樯独映沙洲泊。píng hú máng máng chūn rì luò,wēi qiáng dú yìng shā zhōu pō。
上岸闲寻细草行,古查飞起黄金鹗。shàng àn xián xún xì cǎo xíng,gǔ chá fēi qǐ huáng jīn è。

落帆后赋得二绝

李群玉

水浮秋烟沙晓雪,皎洁无风灯影彻。shuǐ fú qiū yān shā xiǎo xuě,jiǎo jié wú fēng dēng yǐng chè。
海客云帆未挂时,相与缘江拾明月。hǎi kè yún fān wèi guà shí,xiāng yǔ yuán jiāng shí míng yuè。

春晚

李群玉

思乡之客空凝颦,天边欲尽未尽春。sī xiāng zhī kè kōng níng pín,tiān biān yù jǐn wèi jǐn chūn。
独攀江树深不语,芳草落花愁杀人。dú pān jiāng shù shēn bù yǔ,fāng cǎo luò huā chóu shā rén。

闻笛

李群玉

冉冉生山草何异,截而吹之动天地。rǎn rǎn shēng shān cǎo hé yì,jié ér chuī zhī dòng tiān dì。
望乡台上望乡时,不独落梅兼落泪。wàng xiāng tái shàng wàng xiāng shí,bù dú luò méi jiān luò lèi。

横吹曲辞骢马

李群玉

浮云何权奇,绝足势未知。fú yún hé quán qí,jué zú shì wèi zhī。
长嘶青海风,躞蹀振云丝。zhǎng sī qīng hǎi fēng,xiè dié zhèn yún sī。
由来渥洼种,本是苍龙儿。yóu lái wò wā zhǒng,běn shì cāng lóng ér。
穆满不再活,无人昆阆骑。mù mǎn bù zài huó,wú rén kūn láng qí。
君识跃峤怯,宁劳耀金羁。jūn shí yuè jiào qiè,níng láo yào jīn jī。
青刍与白水,空笑驽骀肥。qīng chú yǔ bái shuǐ,kōng xiào nú dài féi。
伯乐傥一见,应惊耳长垂。bó lè tǎng yī jiàn,yīng jīng ěr zhǎng chuí。
当思八荒外,逐日向瑶池。dāng sī bā huāng wài,zhú rì xiàng yáo chí。

寄友二首

李群玉

【其一】
野水晴山雪后时,独行村落更相思。yě shuǐ qíng shān xuě hòu shí,dú xíng cūn luò gèng xiāng sī。
无因一向溪头醉,处处寒梅映酒旗。wú yīn yī xiàng xī tóu zuì,chù chù hán méi yìng jiǔ qí。
【其二】
花落轻寒酒熟迟,醉眠不及落花期。huā luò qīng hán jiǔ shú chí,zuì mián bù jí luò huā qī。
愁人相忆春山暮,烟树苍苍播穀时。chóu rén xiāng yì chūn shān mù,yān shù cāng cāng bō gǔ shí。

长沙九日登东楼观舞

李群玉

【其一】
南国有佳人,轻盈绿腰舞。nán guó yǒu jiā rén,qīng yíng lǜ yāo wǔ。
华筵九秋暮,飞袂拂云雨。huá yán jiǔ qiū mù,fēi mèi fú yún yǔ。
翩如兰苕翠,婉如游龙举。piān rú lán sháo cuì,wǎn rú yóu lóng jǔ。
越艳罢前溪,吴姬停白纻。yuè yàn bà qián xī,wú jī tíng bái zhù。
【其二】
慢态不能穷,繁姿曲向终。màn tài bù néng qióng,fán zī qū xiàng zhōng。
低回莲破浪,凌乱雪萦风。dī huí lián pò làng,líng luàn xuě yíng fēng。
坠珥时流盻,修裾欲溯空。zhuì ěr shí liú xì,xiū jū yù sù kōng。
唯愁捉不住,飞去逐惊鸿。wéi chóu zhuō bù zhù,fēi qù zhú jīng hóng。