古诗词

云门寺

灵澈

湖边归鹤唳寥泬,僧房半倚秦峰缺。hú biān guī hè lì liáo jué,sēng fáng bàn yǐ qín fēng quē。
云生幽石何逍遥,泉去疏林几呜咽。yún shēng yōu shí hé xiāo yáo,quán qù shū lín jǐ wū yàn。
天寒猛虎叫岩月,松下无人空有雪。tiān hán měng hǔ jiào yán yuè,sōng xià wú rén kōng yǒu xuě。
千年像教人不闻,烧香独为鬼神说。qiān nián xiàng jiào rén bù wén,shāo xiāng dú wèi guǐ shén shuō。

灵澈

唐僧。会稽人,俗姓汤,字澄源。幼年出家。读书勤苦,受诗法于严维。后抵吴兴,与皎然居何山游讲,又与刘长卿、皇甫曾等以诗唱和,为包佶激赏。德宗贞元中,游长安,名振辇下。因流语激怒中贵,遭诬奏,徙汀州,后赦归东吴。有诗集。 灵澈的作品>>

猜您喜欢

奉和郎中题仙岩瀑布十四韵

灵澈

致闲在一郡,民安已三年。zhì xián zài yī jùn,mín ān yǐ sān nián。
每怀贞士心,孙许犹差肩。měi huái zhēn shì xīn,sūn xǔ yóu chà jiān。
采异百代后,得之古人前。cǎi yì bǎi dài hòu,dé zhī gǔ rén qián。
扪险路坱圠,临深闻潺湲。mén xiǎn lù yǎng yà,lín shēn wén chán yuán。
上有千岁树,下飞百丈泉。shàng yǒu qiān suì shù,xià fēi bǎi zhàng quán。
清谷长雷雨,丹青凝霜烟。qīng gǔ zhǎng léi yǔ,dān qīng níng shuāng yān。
遥将大壑近,暗与方壶连。yáo jiāng dà hè jìn,àn yǔ fāng hú lián。
白石颜色寒,老藤花叶鲜。bái shí yán sè hán,lǎo téng huā yè xiān。
轩皇自兹去,乔木空依然。xuān huáng zì zī qù,qiáo mù kōng yī rán。
碧山东极海,明月高升天。bì shān dōng jí hǎi,míng yuè gāo shēng tiān。
平野生竹柏,虽远地不偏。píng yě shēng zhú bǎi,suī yuǎn dì bù piān。
永愿酬国恩,自将布金田。yǒng yuàn chóu guó ēn,zì jiāng bù jīn tián。
穆穆早朝人,英英丹陛贤。mù mù zǎo cháo rén,yīng yīng dān bì xián。
谁思沧洲意,方欲涉巨川。shuí sī cāng zhōu yì,fāng yù shè jù chuān。
1612