古诗词

奉和袭美二游诗任诗

陆龟蒙

吴之辟疆园,在昔胜概敌。wú zhī pì jiāng yuán,zài xī shèng gài dí。
前闻富修竹,后说纷怪石。qián wén fù xiū zhú,hòu shuō fēn guài shí。
风烟惨无主,载祀将六百。fēng yān cǎn wú zhǔ,zài sì jiāng liù bǎi。
草色与行人,谁能问遗迹。cǎo sè yǔ xíng rén,shuí néng wèn yí jì。
不知清景在,尽付任君宅。bù zhī qīng jǐng zài,jǐn fù rèn jūn zhái。
却是五湖光,偷来傍檐隙。què shì wǔ hú guāng,tōu lái bàng yán xì。
出门向城路,车马声躏跞。chū mén xiàng chéng lù,chē mǎ shēng lìn lì。
入门望亭隈,水木气岑寂。rù mén wàng tíng wēi,shuǐ mù qì cén jì。
犨墙绕曲岸,势似行无极。chōu qiáng rào qū àn,shì shì xíng wú jí。
十步一危梁,乍疑当绝壁。shí bù yī wēi liáng,zhà yí dāng jué bì。
池容澹而古,树意苍然僻。chí róng dàn ér gǔ,shù yì cāng rán pì。
鱼惊尾半红,鸟下衣全碧。yú jīng wěi bàn hóng,niǎo xià yī quán bì。
斜来岛屿隐,恍若潇湘隔。xié lái dǎo yǔ yǐn,huǎng ruò xiāo xiāng gé。
雨静挂残丝,烟消有馀脉。yǔ jìng guà cán sī,yān xiāo yǒu yú mài。
朅来任公子,摆落名利役。qiè lái rèn gōng zi,bǎi luò míng lì yì。
虽将禄代耕,颇爱巾随策。suī jiāng lù dài gēng,pǒ ài jīn suí cè。
秋笼支遁鹤,夜榻戴颙客。qiū lóng zhī dùn hè,yè tà dài yóng kè。
说史足为师,谭禅差作伯。shuō shǐ zú wèi shī,tán chán chà zuò bó。
君多鹿门思,到此情便适。jūn duō lù mén sī,dào cǐ qíng biàn shì。
偶荫桂堪帷,纵吟苔可席。ǒu yīn guì kān wéi,zòng yín tái kě xí。
顾余真任诞,雅遂中心获。gù yú zhēn rèn dàn,yǎ suì zhōng xīn huò。
但知醉还醒,岂知玄尚白。dàn zhī zuì hái xǐng,qǐ zhī xuán shàng bái。
甘闲在鸡口,不贵封龙额。gān xián zài jī kǒu,bù guì fēng lóng é。
即此自怡神,何劳谢公屐。jí cǐ zì yí shén,hé láo xiè gōng jī。
陆龟蒙

陆龟蒙

陆龟蒙(?~公元881年),唐代农学家、文学家,字鲁望,别号天随子、江湖散人、甫里先生,江苏吴县人。曾任湖州、苏州刺史幕僚,后隐居松江甫里,编著有《甫里先生文集》等。 他的小品文主要收在《笠泽丛书》中,现实针对性强,议论也颇精切,如《野庙碑》、《记稻鼠》等。陆龟蒙与皮日休交友,世称“皮陆”,诗以写景咏物为多。 陆龟蒙的作品>>

猜您喜欢

早秋吴体寄袭美

陆龟蒙

荒庭古树只独倚,败蝉残蛩苦相仍。huāng tíng gǔ shù zhǐ dú yǐ,bài chán cán qióng kǔ xiāng réng。
虽然诗胆大如斗,争奈愁肠牵似绳。suī rán shī dǎn dà rú dòu,zhēng nài chóu cháng qiān shì shéng。
短烛初添蕙幌影,微风渐折蕉衣棱。duǎn zhú chū tiān huì huǎng yǐng,wēi fēng jiàn zhé jiāo yī léng。
安得弯弓似明月,快箭拂下西飞鹏。ān dé wān gōng shì míng yuè,kuài jiàn fú xià xī fēi péng。

筑城词二首

陆龟蒙

城上一培土,手中千万杵。chéng shàng yī péi tǔ,shǒu zhōng qiān wàn chǔ。
筑城畏不坚,坚城在何处。zhù chéng wèi bù jiān,jiān chéng zài hé chù。

筑城词二首

陆龟蒙

莫叹将军逼,将军要却敌。mò tàn jiāng jūn bī,jiāng jūn yào què dí。
城高功亦高,尔命何劳惜。chéng gāo gōng yì gāo,ěr mìng hé láo xī。

古意

陆龟蒙

君心莫淡薄,妾意正栖托。jūn xīn mò dàn báo,qiè yì zhèng qī tuō。
愿得双车轮,一夜生四角。yuàn dé shuāng chē lún,yī yè shēng sì jiǎo。

春晓

陆龟蒙

春庭晓景别,清露花逦迤。chūn tíng xiǎo jǐng bié,qīng lù huā lǐ yí。
黄蜂一过慵,夜夜栖香蕊。huáng fēng yī guò yōng,yè yè qī xiāng ruǐ。

杂兴

陆龟蒙

桃李傍檐楹,无人赏春华。táo lǐ bàng yán yíng,wú rén shǎng chūn huá。
时情重不见,却忆菖蒲花。shí qíng zhòng bù jiàn,què yì chāng pú huā。

子夜四时歌·冬

陆龟蒙

南云走冷圭,北籁号空木。nán yún zǒu lěng guī,běi lài hào kōng mù。
年年任霜霰,不减筼筜绿。nián nián rèn shuāng xiàn,bù jiǎn yún dāng lǜ。

子夜变歌三首

陆龟蒙

人传欢负情,我自未尝见。rén chuán huān fù qíng,wǒ zì wèi cháng jiàn。
三更开门去,始知子夜变。sān gèng kāi mén qù,shǐ zhī zi yè biàn。
岁月如流迈,春尽秋已至。suì yuè rú liú mài,chūn jǐn qiū yǐ zhì。
荧荧条上花,零落何乃驶。yíng yíng tiáo shàng huā,líng luò hé nǎi shǐ。
岁月如流迈,行已及素秋。suì yuè rú liú mài,xíng yǐ jí sù qiū。
蟋蟀吟堂前,惆怅使侬愁。xī shuài yín táng qián,chóu chàng shǐ nóng chóu。

汉宫词

陆龟蒙

招灵阁上霓旌绝,柏梁台中珠翠稠。zhāo líng gé shàng ní jīng jué,bǎi liáng tái zhōng zhū cuì chóu。
一身三十六宫夜,露滴玉盘青桂秋。yī shēn sān shí liù gōng yè,lù dī yù pán qīng guì qiū。

上云乐

陆龟蒙

青丝作笮桂为船,白兔捣药虾蟆丸。qīng sī zuò zé guì wèi chuán,bái tù dǎo yào xiā má wán。
便浮天汉泊星渚,回首笑君承露盘。biàn fú tiān hàn pō xīng zhǔ,huí shǒu xiào jūn chéng lù pán。

新秋杂题六首行

陆龟蒙

寻人直到月坞北,觅鹤便过云峰西。xún rén zhí dào yuè wù běi,mì hè biàn guò yún fēng xī。
只今犹有疏野调,但绕莓苔风雨畦。zhǐ jīn yóu yǒu shū yě diào,dàn rào méi tái fēng yǔ qí。

高道士

陆龟蒙

峨眉道士风骨峻,手把玉皇书一通。é méi dào shì fēng gǔ jùn,shǒu bǎ yù huáng shū yī tōng。
东游借得琴高鲤,骑人蓬莱清浅中。dōng yóu jiè dé qín gāo lǐ,qí rén péng lái qīng qiǎn zhōng。

洞宫秋夕

陆龟蒙

浓霜打叶落地声,南溪石泉细泠泠。nóng shuāng dǎ yè luò dì shēng,nán xī shí quán xì líng líng。
洞宫寂寞人不去,坐见月生云母屏。dòng gōng jì mò rén bù qù,zuò jiàn yuè shēng yún mǔ píng。

洞宫夕

陆龟蒙

月午山空桂花落,华阳道士云衣薄。yuè wǔ shān kōng guì huā luò,huá yáng dào shì yún yī báo。
石坛香散步虚声,杉云清泠滴栖鹤。shí tán xiāng sàn bù xū shēng,shān yún qīng líng dī qī hè。

水国诗

陆龟蒙

水国不堪旱,斯民生甚微。shuǐ guó bù kān hàn,sī mín shēng shén wēi。
直至葭菼少,敢言鱼蟹肥。zhí zhì jiā tǎn shǎo,gǎn yán yú xiè féi。
我到荒村无食啖,对案又非梁谢览。wǒ dào huāng cūn wú shí dàn,duì àn yòu fēi liáng xiè lǎn。
况是乾苗结子疏,归时只得藜羹糁。kuàng shì qián miáo jié zi shū,guī shí zhǐ dé lí gēng sǎn。