古诗词

五歌放牛

陆龟蒙

水鸟山禽虽异名,天工各与双翅翎。shuǐ niǎo shān qín suī yì míng,tiān gōng gè yǔ shuāng chì líng。
雏巢吞啄即一例,游处高卑殊不停。chú cháo tūn zhuó jí yī lì,yóu chù gāo bēi shū bù tíng。
则有觜铍爪戟劲立直视者,击搏挽裂图膻腥。zé yǒu zī pī zhǎo jǐ jìn lì zhí shì zhě,jī bó wǎn liè tú shān xīng。
如此等色恣豪横,耸身往往凌青冥。rú cǐ děng sè zì háo héng,sǒng shēn wǎng wǎng líng qīng míng。
为人罗绊取材力,韦韝彩绶悬金铃。wèi rén luó bàn qǔ cái lì,wéi gōu cǎi shòu xuán jīn líng。
三驱不以鸟捕鸟,矢下先得闻诸经。sān qū bù yǐ niǎo bǔ niǎo,shǐ xià xiān dé wén zhū jīng。
超然可继义勇后,恰似有志行天刑。chāo rán kě jì yì yǒng hòu,qià shì yǒu zhì xíng tiān xíng。
鸥闲鹤散两自遂,意思不受人丁宁。ōu xián hè sàn liǎng zì suì,yì sī bù shòu rén dīng níng。
今朝棹倚寒江汀,舂锄翡翠参鵁鶄。jīn cháo zhào yǐ hán jiāng tīng,chōng chú fěi cuì cān jiāo jīng。
孤翘侧睨瞥灭没,未是即肯驯檐楹。gū qiào cè nì piē miè méi,wèi shì jí kěn xùn yán yíng。
妇女衣襟便佞舌,始得金笼日提挈。fù nǚ yī jīn biàn nìng shé,shǐ dé jīn lóng rì tí qiè。
精神卓荦背人飞,冷抱蒹葭宿烟月。jīng shén zhuó luò bèi rén fēi,lěng bào jiān jiā sù yān yuè。
我与时情大乖剌,只是江禽有毛发。wǒ yǔ shí qíng dà guāi lá,zhǐ shì jiāng qín yǒu máo fā。
殷勤谢汝莫相猜,归来长短同群活。yīn qín xiè rǔ mò xiāng cāi,guī lái zhǎng duǎn tóng qún huó。
陆龟蒙

陆龟蒙

陆龟蒙(?~公元881年),唐代农学家、文学家,字鲁望,别号天随子、江湖散人、甫里先生,江苏吴县人。曾任湖州、苏州刺史幕僚,后隐居松江甫里,编著有《甫里先生文集》等。 他的小品文主要收在《笠泽丛书》中,现实针对性强,议论也颇精切,如《野庙碑》、《记稻鼠》等。陆龟蒙与皮日休交友,世称“皮陆”,诗以写景咏物为多。 陆龟蒙的作品>>

猜您喜欢

杂曲歌辞鸣雁行

陆龟蒙

朔风动地来,吹起沙上声。shuò fēng dòng dì lái,chuī qǐ shā shàng shēng。
闺中有边思,玉箸此时横。guī zhōng yǒu biān sī,yù zhù cǐ shí héng。
莫怕儿女恨,主人烹不鸣。mò pà ér nǚ hèn,zhǔ rén pēng bù míng。

大子夜歌二首·其二

陆龟蒙

丝竹发歌响,假器扬清音。sī zhú fā gē xiǎng,jiǎ qì yáng qīng yīn。
不知歌谣妙,声势出口心。bù zhī gē yáo miào,shēng shì chū kǒu xīn。

回文

陆龟蒙

静烟临碧树,残雪背晴楼。jìng yān lín bì shù,cán xuě bèi qíng lóu。
冷天侵极戍,寒月对行舟。lěng tiān qīn jí shù,hán yuè duì xíng zhōu。